Sau khi mọi người ăn xong tô bánh canh của Ngộ Không, chung cư Hỗn Loạn cũng thật sự hỗn loạn, mỗi người đều đến từ những thời không khác nhau, đủ loại xe cứu thương từ khắp nơi hết ra rồi vào nhà trọ Hỗn Loạn. Đế Tân càng đáng thương hơn, vì không muốn để Ngộ Không mất mặt nên cô ăn nhiều nhất, hơn nữa trình độ chữa bệnh trên thế giới đều ở mức trung bình, cô phải rửa ruột phải thông ruột, thành người cuối cùng trở lại chung cư hỗn loạn. Đế Tân vĩnh viễn nhớ rõ ngày mình lành bệnh trở về chung cư. Đó là một buổi chiều nắng đẹp, cô cầm theo bình nước và thuốc do bác sĩ phát đi vào chung cư. Sảnh lớn ở lầu một không biết từ khi nào lại có thêm một cái bàn, hai người Bảo Ngọc, Kinh Kha, Kiến Văn tổng cộng bốn người, mỗi người ngồi một chỗ, Phạm Đoàn Đoàn thì bưng một đĩa hạt dưa cùng Hạng Vũ đứng một bên, vừa cắn hạt dưa thỉnh thoảng lại châu đầu ghé tai trò chuyện. Kiến Văn: "Một đầu." Tề Bảo Ngọc: "Ăn!" Kinh Kha cười ranh mãnh: "Chờ đã, tôi lấy rồi, tất cả đều cùng một màu ù rồi, đưa tiền đưa tiền!" Giả Bảo Ngọc nghi ngờ liếc mắt nhìn Kinh Kha, thấy vẻ mặt đầy đắc chí của cô, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, bỏ quân mạt chược xuống, anh đứng dậy đi nhanh tới trước mặt cô, duỗi tay sờ soạng trên người Kinh Kha. "Cậu muốn làm gì, làm gì? Giả Bảo Ngọc, tên tiểu tử nhà cậu muốn làm gì, còn sờ nửa là tôi gọi người đấy!" Kinh Kha giận dữ, vừa né tránh vừa gân cổ lên hét lớn: "Có ai không, cứu mạng với, có kẻ vô lại!" Giả Bảo Ngọc mặc kệ cô kêu thế nào cũng không ngừng tay, vươn tay sờ soạng đũng quần của Kinh Kha, sờ đến đồ vật cứng rắn bên trong, sắc mặt lập tức đen sì. "Chị quả nhiên lại chơi xấu, chị Kinh Kha, ngài có tiết tháo một chút được không? Lần sau có thể đừng giấu mạt chượt trong đũng quần được không?" Vừa nghe đến những lời này của Giả Bảo Ngọc, mấy người Kiến Văn lập tức chạy qua, thấy Kinh Kha cất bước muốn chạy, Hạng Vũ vươn tay đem người bắt lại, vươn chân quét ngang Kinh Kha, đánh cô nằm trên mặt đất. Hạng Vũ một tay giữ chặt Kinh Kha, một tay lại gặm hạt dưa, nháy mắt với Phạm Đoàn Đoàn: "Đem đồ móc ra." "Tuân lệnh!" Phạm Đoàn Đoàn đặt đĩa hạt dưa xuống, chà xát hai tay, nở nụ cười xấu xa ngồi xổm xuống sờ sờ đũng quần của Kinh Kha. Kinh Kha khóc không ra nước mắt, trong lòng biết không trốn được, ngẩng đầu mắt long lanh đầy đau buồn nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu, sống không còn gì luyến tiếc. "Lấy ra rồi, là một đầu, cô đó lại giấu bài rồi." Phạm Đoàn Đoàn vỗ vỗ tay, "cạch" một tiếng ném quân mạt chược kia lên bàn. Hai người Bảo Ngọc và Kiến Văn suýt nữa bị lừa tiền thì trợn trắng mắt, Kiến Văn tương đối văn minh, chỉ là trợn mắt liếc cô một cái rồi hậm hực lên lên lầu, tức giận đến mức quên cả việc đi thang máy. Giả Bảo Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, kéo Tề Bảo Ngọc vẫn còn há hốc mồm nhìn chằm chằm vào quân mạt chược kia lên lầu, trước khi đi còn nhỏ giọng nói một câu như người lớn: Chúng ta vẫn là những đóa hoa của tổ quốc, cũng không thể bị loại người này dạy hư được, bài phẩm kém như vậy, nhân phẩm nhất định cũng không tốt hơn chút nào đâu! Kinh Kha: . Hạng Vũ tiếp tục cắn hạt dưa, sau khi phun ra vỏ hạt dưa, liền vỗ vỗ Kinh Kha đang giả chết, nhướng mày cười nói: "Đứng dậy, ba người họ đi rồi vừa lúc chúng ta đủ một bàn." Phạm Đoàn Đoàn lập tức ngồi vào vị trí, phụ họa nói: "Đúng vậy, mau lên, đừng giả chết, tới tới tới, tôi giúp xào bài trước, hihihi~" Kinh Kha im lặng trợn mắt, "Chúng ta chỉ có ba người, ba người còn thiếu một, làm sao có thể đánh được?" Cũng không phải cô không dám đánh cùng hai tên chuyên gia gian lận này, chỉ là vì không đủ người, Kinh Kha thầm nghĩ trong lòng. Đế Tân vừa vào cửa đã thấy một màn này, còn đang trợn mắt há hốc mồm thì nhạy bén nhận ra ánh mắt không mấy tốt lành của Hạng Vũ và Phạm Đoàn Đoàn, nhớ đến sự hung tàn của Hạng Vũ khi gạt ngã Kinh Kha vừa nãy, Đế Tân vội vàng xua tay. "Tôi, tôi không chơi đâu, bác sĩ nói tôi còn chưa khỏe hẳn, tôi phải về nhà uống thuốc, đi trước đây." Nhưng mà, ngay khi chân cô vừa bước, hai người Hạng Vũ và Phạm Đoàn Đoàn đã lao tới, Đế Tân phát hiện cả người mình đều bay lên rồi. "Đừng đi, tới tới tới, chơi mạt chược rất vui, sẽ không sao đâu, cô gái nhỏ, để tôi dạy cô." Hạng Vũ và Phạm Đoàn Đoàn mỗi người một bên xách Đế Tân lên ấn ngồi xuống ghế, cười dụ dỗ Đế Tân. Hai tay khó địch bốn tay, Đế Tân thấp thỏm ngồi trên ghế, trong ánh mắt đồng tình của Kinh Kha, bắt đầu bị buộc phải học cách chơi mạt chược. Sau khi Đế Tân nhận dạng được các quân cờ, hiểu rõ luật chơi, bốn người thực sự bắt đầu chơi. Lúc đầu, Đế Tân thắng liên tiếp ba trận, ừm, vận may quá tốt rồi. Ngay khi cô nghĩ rằng mình có thể vượt qua ba người Hạng Vũ, Đế Tân lại phát hiện một vấn đề cực kì nghiêm trọng. Đế Tân: "Nhất điều." Kinh Kha: "Ăn!" Đế Tân: "Nhị bính." Hạng Vũ: "Ăn!" Đế Tân: "Cửu đồng." Phạm Đoàn Đoàn: "Ăn!" Đế Tân hoàn toàn ngốc rồi, cô có một vấn đề cần mọi người giúp đỡ giải quyết. Xin hỏi, nếu trong tay cô có ba quân cửu đồng, cô đánh một ra ngoài, cầu giải thích, làm thế nào mà Phạm Đoàn Đoàn có thể ăn? Quần chúng vây xem: Cào tường / Câu hỏi này khó quá, các cô không trả lời được, không trả lời được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]