Chương trước
Chương sau
Tôi nghe nữ thần hỏi tôi về Kiến Mộc thì choáng váng cả người, tôi liếc Đại Hồng đang trốn trong không trung, bảo cô ấy mau nghĩ cách!

Nói thế nào thì yểm này cũng giống cô ấy, như vậy nó chắc chắn có liên quan đến cô ấy, có thể năm xưa đó là tổ tiên mấy chục đời trước của nhà bọn họ, có thể năm xưa thứ gì đó đã lấy cơ thể của cô ấy và em gái của cô ấy để giờ trò xấu, nói chung thì cô ấy có thể nghĩ ra cách mà phải không?

Nhưng bây giờ cái cây cỏ cứu mạng Đại Hồng này hoàn toàn vô dụng, không biết cô ấy đã trốn đi đâu và mặc kệ tôi.

“A Lạc, anh có thể đưa cho em Kiến Mộc được không? Em ngửi thấy mùi Kiến Mộc trên người anh!” Nữ thần nghiêng người về phía tôi, vô cùng nghiêm túc nhìn tôi, nói: “Nếu có Kiến Mộc thì em không sợ cái gì nữa rồi!”

Tôi vội vàng giơ hai tay ra, không dám nói vì sợ bị lộ, nên đưa hai tay ra tỏ ý không chống cự.

Nhưng cô ta có thể thấy trên người tôi không có Kiến Mộc.

“Ha!” Nữ thần lại cười với tôi, tay cô ta siết chặt lấy Âm Long, lưỡi rắn màu đen của Âm Long thò ra.

Tôi lo lắng nhìn chằm chằm, suýt nữa đã hét lên, nhưng cuối cùng lại kìm lại được.

Tôi nhớ lưỡi rắn của Âm Long rất dài mà? Mà nhãi con này là rắn chứ không phải ếch, ếch bị ném một cái là lè lưỡi rồi!

Còn rắn bị bóp một cái thì chỉ nhe răng thôi chứ? Âm Long lè lưỡi rắn ra là sao?

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẫn còn mê man của Âm Long, trong lòng hạ quyết tâm, từ từ đưa tay ra trước mặt, nhìn và khẽ mỉm cười: “Cô muốn lấy Kiến Mộc Làm gì?”

“Trở về linh giới đó? A Lạc, anh vẫn còn không muốn trở về linh giới với em sao?” Nữ thần tràn đầy vui mừng, ném Âm Long trong tay, nhào tới ôm lấy tôi và nói: “Em biết A Lạc sẽ không phớt lờ em mà! A Lạc, chúng ta trở về linh giới đi!”

“Cô đi chết đi!” Ta đập hai tay vào nhau tạo pháp ấn, chỉ thẳng vào trán nữ thần kia, tôi không tin ngay cả khi tôi đã dùng mỹ nhân kế rồi mà vẫn không đối phó được với cô ta!

“Xì!”

Âm Long cũng rống to, lè lưỡi rắn quấn lấy yểm, há to miệng cắn về phía yếm, đồng thời cơ thể con rắn cũng phình to một cách nhanh chóng, dồn sức nuốt yểm vào miệng.

“Meo!”

Con mèo trắng gần như nhìn tôi như một thằng ngốc, rồi cào móng vào yểm một cách bất lực.

“A Lạc! A Lạc!” Nữ thần bị Âm Long quấn lấy, suýt nữa chảy nước mắt ròng ròng, nhìn tôi nói với vẻ cuống quýt: “A Lạc, anh hận em đến vậy sao? Những người kia thật sự không phải do em mà chết! A Lạc, anh phải nghe em giải thích, em thật sự không giết bọn họ!”

Nhìn bộ dạng đáng yêu của nữ thần, tôi thực sự cảm thấy đau nhói trong lòng, nhưng như những gì cô ta nói, có vẻ như A Lạc đã trách cô ta vì đã giết rất nhiều người, đó cũng là cái cớ cho sự nhẫn tâm của tôi.

Người ta là nữ thần chân chính, không có gì lạ khi mấy người đội trưởng Triển không đành lòng ra tay.

“Chiêu!” Tôi vội vàng in một Định Hồn phù dưới trán yểm, rồi nhanh chóng lục lọi lá bùa trong túi.



Tôi không nghĩ hai lá bùa hộ mệnh của mình có thể khống chế được một yểm, nhưng ngay khi tôi đưa tay vào, cái yểm kia vẫn còn ở trong miệng Âm Long, dường như toàn bộ cơ thể cô ta bị Âm Long và con mèo trắng kéo dài ra, nhưng cô ấy vẫn nắm chặt tay tôi nói: “A Lạc, nếu anh không muốn để ý đến em thì cứ giao Kiến Mộc cho em được không? Có Kiến Mộc rồi em sẽ về được linh giới, em sẽ không làm phiền anh nữa được chứ?”

“Định!”

Tôi vừa chạm tay vào.

Kéo Dẫn Lôi Thiên Cương phù về phía cơ thể của yểm.

“Xì!” Âm Long vội vàng lè lưỡi rắn ra, quấn đuôi rắn quanh người ta, sau đó nhanh chóng kéo mèo trắng bơi sang một bên bằng lưỡi.

“A Lạc, anh thật sự độc ác!” Yểm đột nhiên trừng to mắt, con ngươi như sắp rơi xuống vậy, sau đó cả khuôn mặt da thịt cũng từ từ chảy xuống, răng trong miệng cũng bắt đầu rơi xuống từng cái một, nhưng cô ta vẫn trừng mắt nhìn tôi nói: “A Lạc còn nhớ dáng vẻ lúc em chết không? Linh thể của anh còn ở một bên nhìn đấy!”

Mẹ kiếp!

Cô biết cô chết rồi mà còn nói lằng nhằng gì ở đây nữa!

Tôi nhanh chóng niệm chú, chỉ hy vọng rằng lá bùa sẽ được kích hoạt nhanh chóng để khống chế yểm này, nhưng sau khi tôi niệm chú một lúc lâu, Dẫn Lôi Thiên Cương phù dán trên người yểm vẫn không hề thay đổi.

“A Lạc!” Cái miệng vốn đã tụt xuống nướu của yểm khẽ nhếch lên về phía tôi, sau đó cô ta xé tờ lá bùa trên người mình và vo tròn nó ném xuống đất, đá vào chân Âm Long đang cắn cô ta và đẩy nó ra xa.

Sau đó, cả người chảy máu mủ đen chậm rãi đi về phía tôi và nói: “Anh sợ đôi mắt có hai con ngươi này nên em đã moi nó ra; anh nói em khéo ăn khéo nói, em lại nhổ từng cái răng xuống, anh nói môi em đỏ như máu quá hấp dẫn người ta nên em lại cắt nó đi; anh nói khuôn mặt của em quá phô trương, thế là em đã lột hết da mặt!”

Tôi nhìn làn da trên mặt yểm rơi xuống từng chút một, đôi môi của cô ta cũng bắt đầu từ từ chảy sang một bên, máu tươi cứ thể phản chiếu trong mắt tôi, tôi không bao giờ nghĩ rằng yểm này đã chết thảm như vậy, thế mà cái chết này lại do tôi gây ra.

“Anh nói em lòng dạ ác độc, nên em lại mổ bụng moi tim, anh nói em lòng dạ ác độc, nên em lại chặt đứt chính đôi tay của mình.” Yểm vẫn như ám ảnh gì đó, từ từ lại gần tôi.

Mỗi khi cô ta nói một điều, sự thay đổi đó sẽ xuất hiện trên cơ thể cô ta, cái bụng phẳng lì cứ thể bị xé ra ngay trước mặt tôi, các cơ quan nội tạng bên trong như thể bị giật ra một cách giận dữ; trái tim rời khỏi cơ thể cô ta và rơi xuống đất, vẫn đập với sự nóng hổi.

Sau đó, hai cánh tay của cô ta lật một cái là đã nhìn thấy xương trắng xuyên qua da thịt đỏ tươi.

Nhưng cô ta vẫn đang đến gần tôi, dường như cô ta vẫn còn vô số điều muốn bày tỏ với tôi.

“Xì!”

Âm Long lại lè lưỡi rắn quấn quanh chân yểm, nhưng dường như yểm không cảm thấy gì, cơ thể to lớn của Âm Long gần như bị yểm kéo đi, nhãi con này thấy không dùng được lưỡi nên há to miệng cắn lấy phần bụng bị xé ra, nhưng cho dù nó vung vẩy đuôi rắn thế nào thì vẫn bị yểm kéo đến gần tôi.

Còn con mèo trắng cũng biến thành một con hổ trắng, nhảy về phía yểm, nhưng yểm chỉ vung bàn tay bị đứt lìa của mình với bộ xương lộ ra thì con hổ trắng cao bằng cả người đã lao thẳng vào tường.

“A Lạc!” Ánh mắt vô hồn của yểm nhìn thẳng vào tôi, cái lưỡi đỏ tươi của cô ta ngọ nguậy trong miệng chỉ còn lại cái nướu trống rỗng, hơi thở của cô ta không còn là hơi thở hương lan như trước mà là một mùi hôi thối vô cùng ghê tởm.

Tôi không ngừng lùi lại, liều mạng moi thứ trong ba lô ra, đâm thẳng kiếm gỗ đào vào người yểm, nhưng dường như cô ta không cảm thấy đau đớn, không quan tâm kiếm gỗ đào đâm xuyên qua chiếc bụng đã trở nên trống rỗng của mình mà vẫn bước về phía trước.

Cô ta gạt kiếm gỗ đào sang một bên, tôi vội vàng lấy ra bình trúc đỏ, trong đó chứa đầy nước tiểu đồng tử, tôi không quan tâm nó có tác dụng hay không mà cứ đổ vào.



“Xèo! Xèo!”

Đúng là nó vẫn còn có tác dụng một chút, tôi vừa giội vào mà cả người yểm đã đầm đìa máu, toàn thân cô ta bốc khói đen, cô ta hét lên trong đau đớn.

Tôi thấy nước bùa nước tiểu trong bình trúc đỏ có tác dụng thì lập tức lấy ống mực ra, trong đó còn sót lại một ít mực nước sau khi chém quỷ Thái Tuế, tôi còn bỏ thêm máu của tôi và Âm Long vào, nếu ngay cả nước bùa nước tiểu có ích thì hiệu quả của mực nước này còn rõ ràng hơn.

Tôi gần giống như một chiếc phao cứu sinh, thử ném sợi ống mực ra, mực nước bên trong lập tức trào lên người yểm.

“A Lạc! Đau quá! Em đau quá! A Lạc!” Thân thể vốn đang chảy máu của yểm lập tức biến thành màu đen, sau đó cô ta bắt đầu kêu gào liên tục, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào tôi như đang theo dõi biểu hiện của tôi.

Tôi không thể quan tâm đến nhiều thứ như vậy, tôi hét lên với Âm Long và mèo trắng: “Giữ lấy cô ta!”

“Meo!”

Âm Long đã cắn chặt yểm trong miệng nó, nhưng dường như nọc độc của nó không có tác dụng gì với yểm, yểm mặc cho Âm Long cắn mình, cô ta kéo dài cơ thể giống như cao su của mình, với cánh tay lòi xương lao về phía tôi một cách tuyệt vọng.

“Chiêu!”

Thấy nọc độc của Âm Long vô dụng, nhưng mực nước lại có ích, tôi chợt nghĩ đến chất phụ gia khác trong mực nước để loại bỏ nọc độc của Âm Long, tôi cắn ngón tay của mình và vắt một lượng máu lớn vào ống mực, sau đó giội về phía yểm.

“A Lạc, anh đối xử với em tàn nhẫn như vậy sao?” Thế mà người yểm dần dần đứng dậy, dường như máu tươi có lực sát thương vô cùng lớn với cô ta.

Tôi mặc kệ cô ta nghĩ gì, vừa giội thứ trong ống mực thì lập tức đi băng vết thương trên tay lại.

“Anh vẫn nhẫn tâm như vậy sao?”

Ngay khi tôi vừa đặt tay xuống, hai bàn tay bị đứt lìa lộ xương của yểm đã bóp mạnh cổ tôi, nói với tôi bằng cái miệng lộ ra nướu đỏ tươi và chảy máu: “Lúc trước khi em giết anh, em đã cắt ra từng mảnh, sau đó nuốt từng mảnh vào, giam giữ linh thể của anh ở trong mắt em. A Lạc, anh vẫn muốn chết như vậy sao? Lần này để em nuốt từng mảnh của anh nhé?”

Tôi nhìn cổ họng đỏ tươi của yểm, đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đầu tiên cô ta giết người mình yêu, nuốt từng mảnh từng mảnh, sau đó lại tự sát như này?

Cô ta với A Lạc thì ai nhẫn tâm hơn đây?

“Hừ! A Lạc, anh đối xử tàn nhẫn với em như vậy! Thế thì lần này em sẽ cắn nuốt anh từng miếng một được không?” Yểm nói đến đây thì dán sát đôi môi đã bị cắt vào bên tai tôi giống như người yêu thân mật với nhau, khẽ cười nói: “Như vậy thì em và anh có thể hoàn toàn dung hợp thành một thể, anh cũng không cần lo lắng Si Vưu sống lại, đúng không?”

Si Vưu sống lại?

Khi đột nhiên nghe thấy bốn từ này, tôi chỉ cảm thấy tất cả các dây thần kinh căng thẳng trong toàn bộ cơ thể của tôi đột nhiên thả lòng.

Tôi nắm chặt góc của tấm vải đỏ trong ba lô, cố gắng chịu đựng yểm liếm láp cổ mình với cái miệng không răng mà tháo nút vải đỏ ra, bất chấp tất cả hất Kiến Mộc sang một bên, sau đó vải đỏ mở ra, che lại yểm còn đỏ hơn vải đỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.