Chương trước
Chương sau
Tôi nghe tiểu quỷ kia nói có chút không đúng lắm, nhóm người nàng mập cả đường đi lên đều không gặp phải chuyện quái dị gì thì không nói, chỉ có một mình cô ấy vừa chảy ra chút máu đã không thấy đâu nữa mới cổ quái ấy.

Trong máu của nàng mập đã trồng huyết cổ rồi, cổ trồng trong đó còn được lấy từ Kiến Mộc, và được cái người được gọi là bà ngoại của Điền Đại Nựu lấy cho cái tên rất nổi là “sát thần”, thực ra là dùng để giết những cổ thần được nuôi như chúng tôi đây nhưng máu mà nàng mập để lại trên núi Côn Luân không thấy đâu nữa sao?

Đây là vì lý do gì?

Lẽ nào núi Côn Luân là quê hương của Kiến Mộc nên cổ trùng trong máu nàng mập cũng có ý thức quay về quê cũ, vừa chảy ra đã phải về nhà ngay sao?

Đại Hồng híp mắt nhìn tiểu quỷ kia, vừa dọa dẫm vừa cướp kẹo của Tiểu Bạch đi dụ nó, đến cả những tiểu quỷ khác cũng đều nóigiống như thế, ba người nàng mập với sư công toàn thân đều là vết thương, chỉ có điều máu của sư công với lão Miêu chảy ra xong đều thấy chúng nhỏ trên nền đất, chỉ có máu của nàng mập là biến mất từ không trung.

Lại hỏi thêm về những chuyện khác, đám tiểu quỷ này lắc đầu nói không biết, muốn hỏi thêm nên tôi chỉ tay về phía kẹo trên tay Đại Hồng, tôi hỏi mấy người họ đi được bao lâu rồi nhưng bọn chúng cũng không rõ nữa.

Thấy những tiểu quỷ chết yểu bị chôn cất trên núi không biết bao nhiêu năm này, tôi chỉ cảm thấy lòng mình thoáng buồn, tôi xua tay với bọn chúng tỏ ý tôi đã biết rồi, nhìn về cánh rừng u tối phía xa, tôi vậy mà không tìm được một chút đầu mối nào.

Tôi luôn cảm thấy có một vài thứ đồ hình như chúng tôi đã quên mất rồi, hoặc là nói tôi còn chưa nắm bắt được thứ trọng điểm.

Kiến Mộc, nàng mập, máu, vảy rồng, cổ thần, linh giới, Đại Hồng,…

Giữa những thứ này đều có mối liên hệ nào đó nhưng người dẫn dắt chúng tôi phục hồi lại sự sống cho Kiến Mộc rốt cuộc muốn cái gì?

“Đi thôi!” Trường Sinh vỗ vai tôi, nhẹ giọng nói: “So với tính toán ban đầu, đây chẳng qua chỉ là đẩy tiến độ nhanh hơn một chút mà thôi.”

Tôi nghe xong chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, từ nhỏ những chuyện Trường Sinh trải qua nhiều hơn tôi nhiều, vì thế đối diện với những sự việc sắp xảy ra, năng lực của cậu mạnh hơn tôi, cậu cũng sẽ không bị những chuyện khác làm ảnh hưởng tới cảm xúc.

Nhưng tôi không thể làm thế được, từ sau khi tôi bị Tiêu Mỹ Lan trồng Thụ cổ rồi lại bị sư phụ nuôi dưỡng như người bình thường, nếu như không phải nghỉ hè năm sáu tuổi gặp phải Tàng Âm địa khi tham gia trại hè, có lẽ cả đời này tôi cũng chỉ là một người bình thường.

Lớn lên ở thôn Du Thụ, học cấp ba cùng Chu Lượng sau đó thi lên một trường đại học tốt, rồi kết hôn sinh con, cả đời yên ả vô lo.

Có sư phụ bảo vệ, đấu khẩu với sư thúc, còn có giám đốc Đinh với bà Đinh có thể để tôi làm nũng, có lẽ với tôi mà nói đây mới là điều tốt nhất.

Nhưng bây giờ sư phụ không còn nữa, vì thế tất cả đều là nói suông.

Còn Trường Sinh thì sao?

Cậu vẫn luôn cho rằng là bà ngoại chứ không phải mẹ cậu, cậu vẫn luôn cho rằng cậu chỉ lớn hơn tôi hai tuổi nhưng cực kỳ có khả năng là cậu lớn hơn tôi đến mười mấy hay là hai mươi mấy tuổi, rốt cuộc thì trong lòng cậu nghĩ sao?

“Sao thế?” Trường Sinh thấy tôi hơi thất thần, cậu lắc lắc tay tôi rồi nói: “Chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi.”

Dưới sự dụ dỗ từ khuôn mặt ngọt ngào của bạn nhỏ tuyết nữ cùng với sô cô la thơm ngọt của bạn nhỏ Tiểu Bạch, sau khi đám tiểu quỷ đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng chúng cũng chỉ rõ cho chúng tôi là chúng thấy đám người sư công ở phía Tây Nam nơi chúng tôi tới.

Đại Hồng lại uy hiếp đám tiểu quỷ vô hình kia một trận, xác định bọn chúng không hề nói dối xong cô ấy mới dẫn đầu quay về phía Tây nam.

Thấy bóng lưng thẳng đứng của Đại Hồng phía trước, tôi vậy mà lại không nghĩ ra tại sao cô ấy lại lo lắng về chuyện của Kiến Mộc đến vậy, như thể ngoại trừ những nguyên nhân mà cô ấy nói ra hình như còn có chuyện gì đó đang giấu chúng tôi nữa.

Ví dụ như hai mắt có đến bốn con ngươi của cô ấy, còn có những mặt nạ kia, tại sao cô ấy có thể dùng chúng?

“Đám tiểu quỷ kia phải làm sao đây?” Sư thúc bất lực nhìn cảnh tượng sô cô la bay lung tung phía trước, rồi lại nhìn Tiểu Bạch: “Hay là nhóc ăn đi?”



“Cháu không ăn đâu.” Tiểu Bạch ghét bỏ nhìn sư thúc, chạy qua ôm lấy chân tôi rồi vô tội nói: “Trong bụng em có một không gian khác, sau khi em nuốt họ vào bọn họ có thể tự do hoạt động, chẳng qua phải nghe theo sự sắp xếp của em mà thôi.”

“Nhóc không ăn được bọn nó!” Vương Uyển Nhu nhìn đám tiểu quỷ kia, đột nhiên trầm giọng mở miệng: “Bọn chúng không phải tiểu quỷ bình thường.”

“Ha! Ha!”

Không biết có phải là Vương Uyển Nhu nói quá khó hiểu không, những tiểu quỷ kia lập tức ha ha cười phá lên.

Nhìn Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch,tôi luôn cảm thấy những tiểu quỷ này đến rất kỳ quái, còn có thứ gọi bọn tôi chơi trò chơi báo số nữa, rốt cuộc thì nó là người, là yêu hay là ma chúng tôi cũng không rõ.

“Ha!”

Đột nhiên cả cánh rừng đều trầm lặng, Đại Hồng phía trước chậm rãi quay đầu lại nói với chúng tôi: “Mọi người có nghe thấy không?”

“Cái gì?” Tôi chỉ tiểu quỷ đã bị phù trận vây tròn lại, trong lòng đột nhiên hoảng lên, tôi thận trọng nói: “Có phải tiếng cười của bọn nó không?”

Đại Hồng nghiêng đầu, nhắm mắt lại giống như đang tỉ mỉ lắng nghe gì đó.

Tôi nhìn vẻ mặt cổ quái của Đại Hồng, rồi lại quay ra nhìn đầu bếp Ngụy vẫn luôn không rời Đại Hồng quá ba bước, thấy sắc mặt ông ấy trầm xuống, quay người đứng trước mặt Đại Hồng, hai tay giang ra, dáng vẻ giống như lúc nào cũng có thể bảo vệ cô ấy.

“Ha! Ha!”

Bên tai tôi vẫn chỉ có tiếng cười của đám quỷ hồn kia, phóng tầm mắt nhìn ra, ngoại trừ Thần Hỏa phù chiếu trong cánh rừng xanh ngút ngàn, ngoại trừ cây cối hoa cỏ ra thì vẫn cứ là cây cối hoa cỏ, đến cả Định Hồn phù được sư thúc tôi dán để vây đám tiểu quỷ cũng không thấy đâu nữa.

Trong rừng chỉ còn lại tiếng cười của đám tiểu quỷ, tiếng gió cùng với tiếng rít trầm trầm của hai con ma núi, dần dần hai con ma núi cũng cảm giác được gì đó không giống bình thường, chúng dựa sát vào cổ tuyết nữ không ngừng thở dốc từng đợt, hai cái tai nhỏ nhòn nhọn đều thu lại dựng đứng, móng vuốt nhỏ bấu chặt lên vai tuyết nữ, đôi mắt chuột chúng xoay chuyển, không ngừng liếc nhìn xung quanh.

Sư thúc cũng căng thẳng kéo Vương Uyển Nhu, chỉ về phía đám tiểu quỷ đang đùa như điên dại trong phù trận.

Tôi đang muốn bảo Vương Uyển Nhu lấy ra cây trâm được biến ra từ Trấn Hồn liên thì nghe thấy tiếng chuột kêu rít lên, sau đó tuyết nữ cũng bị dọa cho hét toáng.

Vốn dĩ còn đang tập trung sự chú ý vào đám tiểu quỷ và Đại Hồng, tôi vội quay đầu qua thì thấy trên chiếc váy ren công chúa của tuyết nữ đã mọc ra những đóa hoa máu diễm lệ, trên vai chỉ còn lại một nửa đôi mắt chuột.

“A!” Tuyết nữ nhìn tàn thi trên vai mình, quay đầu lại không ngừng gào thét.

Tiểu Bạch đứng cạnh tuyết nữ cũng hoang mang, mó mở miệng nôn ra vài linh thể vây quanh tuyết nữ giống như đang đuổi theo gì đó.

Đại Hồng mở mắt nhìn tuyết nữ rồi nhanh chóng lấy mặt nạ ra ném cho Tiểu Bạch bên cạnh.

Tôi không nghĩ tới tuyết nữ đứng cách tôi không quá năm, sáu bước chân, hai con ma núi có thể hạ huyền thuật trên địa hình lớn để mê hoặc chúng tôi chỉ trong chớp mắt hình như đã bị thứ gì đó làm nổ tung thành một đống thịt vụn.

Chuyện này đến quá đột nhiên, quá dữ dội khiến tất cả chúng tôi đều chưa hề chuẩn bị.

Mà những linh thể Tiểu Bạch nhả ra sau khi quay tròn quanh tuyết nữ, thấy mặt nạ của Đại Hồng được ném qua, chúng đột nhiên giống như phát điên mà bổ nhào về phía chiếc mặt nạ.

“Định!”



Đại Hồng hét lên một tiếng, hai mắt lập tức xuất hiện bốn con ngươi, hai tay nhanh chóng dẫn mặt nạ ra tránh thoát đám linh thể kia.

“A! Ha… A…”

Tôi đang muốn gọi Tiểu Bạch nhanh chóng thu những linh thể kia vào thì cảm thấy chân đột nhiên nặng xuống, vô số cánh tay nhỏ bé vô hình túm lấy chân tôi, mà những cái miệng nhỏ vốn dĩ còn đang cười ha hả kia vậy mà lại bắt đầu hát ngâm nga, đó còn là giai điệu mà tôi quen thuộc nhất.

“Hây!”

Cục diện trong chốc lát hỗn loạn cả lên, hai tay tôi trực tiếp kết pháp ấn rồi cho nổ về phía trận phù đang loạn.

“Đừng làm loạn!” Sư thúc hét một tiếng, hai tay nhanh chóng dẫn ra vô số Định Hồn phù rồi ném vào trong phù trận.

Lúc này Vương Uyển Nhu đã lấy quạt ra thu lại đám linh thể Tiểu Bạch nhả ra nhưng cây quạt đó của cô ấy ngoại trừ tạo ra tiếng gió trong rừng cây thì không còn tác dụng thu lại linh thể như ban đầu nữa.

Đến cả Tiểu Bạch cũng há miệng ra muốn thu lại nhưng những linh thể đó đều không có chuyện gì.

“A! A…”

Tiểu Bạch mở rộng miệng, đột nhiên hai mắt trợn lên nhìn tôi rồi a a kêu lên, mặt thằng nhóc này hình như bị người ta véo, hai má có hai dấu ấn lớn sau đó trong miệng nó vô số linh thể được nôn ra giống như nước chảy.

Những linh thể kia tôi từng thấy không ít lần, vừa mới được thả ra chúng đã lập tức lao về phía mặt nạ của Đại Hồng nhưng lại không hề ra tay với chúng tôi.

“Ha!”

Đầu bếp Ngụy không ngờ tới sẽ có chuyện này xảy ra, ông ấy hô một tiếng rồi lập tức lao vào giúp Đại Hồng.

Nhưng thằng nhóc Tiểu Bạch này không biết đã nuốt xuống bao nhiêu linh thể nữa, đầu bếp Ngụy còn chẳng thể tiến lại gần cô ấy.

Cũng chỉ trong chớp mắt thôi tôi đã thấy Đại Hồng mất tích giữa một đống linh thể Tiểu Bạch nhả ra, mà những tấm Định Hồn phù sư thúc muốn dùng để làm những tiểu quỷ kia hiện thân cũng không thấy đâu nữa.

“Chị ơi!” Lúc này tuyết nữ nhấc váy, đau lòng nhìn tôi, hai mắt còn không ngừng liếc một nửa cái đầu của ma núi trên bả vai.

Đối với sinh vật yêu cái đẹp như tuyết nữ mà nói thì cái chết của hai con ma núi kia còn chẳng nghiêm trọng bằng việc váy của con bé bị bẩn.

Lúc này mọi chuyện đã loạn hết cả lên, tôi cũng không có thời gian để ý đến tuyết nữ nữa, đẩy con bé về phía sư thúc tránh cho nó lại gây chuyện.

Thấy hai người Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch hình như đã phát hiện ra gì đó, họ đứng nguyên tại chỗ không động đậy, ánh mắt hai người đều trầm xuống quan sát bốn phía xung quanh, làm như không thấy đầu bếp Ngụy, Đại Hồng, Vương Uyển Nhu, còn có cả những linh thể mà Tiểu Bạch nhả ra nữa.

Rắn đen của Trường Sinh cũng được gọi ra rồi, hai cái đầu rắn không ngừng le lưỡi ra rồi uốn éo thân mình.

Mà Nguyên Thần Tịch cũng như đã biến thành người cây, vô số cành liễu thuận theo đám cây trong rừng mà nhẹ nhàng bò lên đung đưa giống như đám rắn săn mồi.

“Nhóc Dương!” Sư thúc sau lưng tôi đột nhiên kêu lên rồi nói với tôi: “Nhanh lấy máu của con cho ta dùng một chút.”

Lại là máu!

Tôi còn đang lo lắng nhìn về nhóm Vương Uyển Nhu còn có Tiểu Bạch nữa, nghe thấy sư thúc gào lên như thế, tôi mất kiên nhẫn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy những là Định Hồn phù sư thúc bố trí trong phù trận đang bị vô số bàn tay nhỏ không ngừng bắt lấy đùa nghịch, mà ngoại trừ những cánh tay đó ra cũng chỉ có thể nhìn thấy con tiểu quỷ ban đầu đã bị Định Hồn phù của sư thúc làm cho hiện thân, giờ đây cậu ta đang lạnh lùng nhìn chúng tôi, khóe miệng còn mang theo ý cười khó hiểu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.