Chương trước
Chương sau
Tôi nghe thấy Ngụy Yến hét lớn một tiếng, vội vàng tóm lấy sợi dây xương ngón tay kia, kéo Tiểu Bạch ra, nhìn về hướng lão Miêu hô to: “Cây lộc vừng đổ rồi, mau cõng sư công ra khỏi đây!”

“Ồ!”

Sau đó bên ngoài bắt đầu có âm thanh lá cây xào xạc nổi lên, Trường Sinh vội vàng ném ra toàn bộ dây mây trên người, quấn lấy chúng tôi ném ra ngoài, còn bản thân thì phá cửa sổ nhảy ra, Hắc xà cơ trí chui vào cơ thể Trường Sinh theo ra ngoài.

Tôi ôm lấy Tiểu Bạch lăn trên đường thôn làng mấy vòng rồi mới đứng dậy.

Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy sư công than thở xoa eo, tôi vội vàng buông Tiểu Bạch ra đỡ ông ấy.

Nhưng Ngụy Yến lại nhanh hơn một bước, gấp quạt lại đánh lên người sư phụ nói: “Ông đừng có giả vờ nữa, mau đi nhìn xem cây lộc vừng đó đi.”

Tôi cũng ngạc nhiên, vội vàng bước về phía cây lộc vừng bị đổ.

Cây lộc vừng bị bật gốc, cây đổ xuống đúng chỗ căn nhà gỗ nhỏ, đè bẹp nó, Trường Sinh vẫn cầm ngọn đèn dầu trong tay.

Tôi vội vàng kéo anh đến bên cạnh cây lộc vừng, nhìn xuống phía dưới thân cây có một cái động lớn, bên trong để một ngọn đèn dầu giống hệt ngọn đèn trong tay Trường Sinh đang cầm, mà bốn vách tường của động đều là rễ cây bán vào với độ dày đặc khác nhau.

Nhưng ở chính giữa cái động lại có một cái cối xay màu đen, rõ ràng chỉ có kích thước bằng cái chén bể, nhưng dưới ánh sáng của đèn đầu lại có vẻ rất sâu sắc.

“Không phải đá!” Tiểu Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Trường sinh, chảy nước miếng nói: “Ngươi không muốn? Vậy thì cho tôi, được không?”

“Câm miệng!” Lão Miêu quay đầu quát Tiểu Bạch, sau đó dùng sức vỗ Trường Sinh một cái rồi nói: “Còn không mau cầm lên.”

“Cầm giúp tôi!” Trường Sinh vội vàng đưa đèn dầu trong tay cho tôi, trên tay lấy ra hai sợi dây mây cuộn cối xay lại.

Tôi nghĩ nó rất nặng, nhưng lúc Trường Sinh kéo lên, dây mây vẫn nhẹ nhàng lắc lư, trong lòng tôi bắt đầu tin tưởng những lời của Tiểu Bạch.

Cối xay này không phải bằng đá, nó có thể được làm từ một thứ gì đó rất nhẹ.

“Là mùi của tấm bài vị đó!” Mắt Tiểu Bach đột nhiên sáng lên, ngón út chỉ vào sư công nói: “Chính là mùi của miếng gỗ trên người ông ấy.”

“Cái mũi mập mạp của ngươi ngược lại rất nhạy đó!” Sư công nhìn cối xay được Trường Sinh kéo lên, nặng nề nói: “Quả nhiên là Kiến Mộc!”

“Kiến Mộc này dùng để làm bài vị sao?” Trường Sinh cẩn thận sờ cái cối xay, nhìn chằm chằm sư công nói: “Tôi lấy những bài vị kia về không phải đưa cho sư phụ sao?”

“Cái đó là bài vị xui xẻo sao?” Lão Miêu nhảy dựng lên chửi: “Lão bất tử, không phải ông nói để cho tôi đi thắp hương cho liệt tổ liệt tông Nguyên Gia, cầu xin bọn họ tha thứ sao? Vậy mà bài vị cũng là dùng Kiến Mộc làm?”

Sư công đỏ mặt, vội vàng nhìn Trường Sinh nói: “Dập đầu ba cái với nhà gỗ đi, sau đó đốt ngôi nhà gỗ này theo như lời Lưu cô đã nói.”

“Lưu cô là ai?” Trường Sinh nhìn chúng tôi với ánh mắt khó hiểu.

Tôi nhất thời không thể giải thích được, vội vàng lôi kéo Trường Sinh dập đầu mấy cái, sau đó trực tiếp ném ngọn đèn dầu trong tay vào nhà gỗ, nhìn nhà gỗ dưới gốc cây lộc vừng nhanh chóng bốc cháy.



Mặc dù như vậy, người trong thôn vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, ngay cả tiếng chó sủa cũng không có một tiếng.

Tôi nghĩ có lẽ trong ngôi làng này không có con chó nào!

Trường Sinh xấu hổ kéo tay tôi, lại quấn dây mây lên người, đưa tay sờ mặt tôi nói: “Tôi hôn mê bao nhiêu lâu rồi? Sao đột nhiên lại lớn như vậy.”

“Anh cũng không phải hôn mê!” Ngụy Yến nói.

Nhìn Trường Sinh trợn tròn mắt, miệng cô ấy giống như pháo liên thanh, nói lại từ đầu chuyện đã nói với tôi lúc trước.

Nhưng khi nói đến chuyện phía dưới Cổ động của Lưu cô, cô ấy lại không thể giải thích, chỉ đành nhìn chúng tôi bằng đôi mắt cún con.

Tôi suy nghĩ một chút và phát hiện việc vào Cổ động lần này hoàn toàn là một cái bẫy, và những người phía trên Viên Uy muốn bắt tất cả những người gây rối là chúng tôi trong một lúc.

Bọn họ để Viên Uy hành động trước, kết quả là Viên Uy thất bại. Sau đó họ dùng chiêu tiếp theo, giết Viên Uy và dẫn chúng tôi xuống cổ động. Sao đó lấp tất cả lối ra, dùng Liễu Oa Tử và Trọng Đồng Tử mở cơ quan nào đó trong Am Hà này, để cho nước hồ chảy ngược và nhốt chúng ta ở bên trong, như vậy cho dù chúng ta không bị trùng bên trong biến người thành xác chết thì cũng sẽ bị hoàng tuyền nhấn chìm hoặc những con quái ngư hay thứ gì đó giế t chết.

Chỉ là không biết bọn họ đã cho Liễu Oa Tử cái gì mà dù có chết cũng muốn bán mạng cho họ.

Tôi cảm thấy không tin lắm, nhưng khi Lưu cô nói Trường Sinh là con trai của chị bà ấy, ánh mắt điên cuồng của bà ấy thật sự khiến chúng tôi không dám hỏi, bà ấy ngay cả chuyện quỷ hồn ăn mòn cũng không để ý nhưng lại quan tâm đ ến sự sống chết của Trường Sinh như vậy, có lẽ nghĩ đến việc Trường Sinh sẽ kế thừa Vu Thuật của bà ấy.

“Sư công, làm sao người biết Lưu Cô chính là cô thứ hai của Trường Sinh?” Hiện tại để giải quyết mấu chốt của vấn đề không phải là Lưu cô, mà là vị sư công này, chỉ gặp mặt người ta hai lần nhưng đã biết thân phận của người ta.

“Bởi vì vu thuật!” Sư Công liếc nhìn tôi một cái, nhìn lên trời nói: “Trời sắp sáng rồi, mọi người xác định muốn ở lại nơi này đốt lửa nói tiếp sao?”

Tôi nhìn xung quanh, đúng thật sự là phía chân trời xuất hiện một chút ánh sáng. Trong lòng cảm thấy bị đè nén, đêm nay trôi qua thật nhanh.

“Chúng ta cứ xuống núi như vậy sao?” Trong thôn làng này có rất nhiều chuyện chưa hỏi rõ ràng, nhưng tình huống của sư thúc bên ngoài cũng không biết hiện tại ra sao, mà Vương Uyển Nhu còn đang hôn mê bất tỉnh, chúng tôi không thể chậm trễ!

“Xuống núi đi!” Sư Công nhìn ngọn lửa và giải thích: “Chúng ta không thể ở trong thôn làng này, bởi vì chúng ta đều là những người đã chết!”

“Ngươi mới là người chết rồi!” Lão Miêu hung hăng mắng to.

Nhưng tâm trí tôi lại ngay lập thức tỉnh táo. Đúng vậy!

Tất cả chúng tôi đều là những người đã chết dưới Âm Hà, ngược lại đây lại là một chuyện tốt.

Tiếp theo, chúng tôi dọc theo con đường làng rời thôn, tìm thấy được con đường ra khỏi thôn theo như lời Lưu cô nói.

Khi mặt trời ló rặng, chúng tôi đã leo lên một ngọn núi, Trường Sinh đang im lặng không nói một lời, suy nghĩ về những điều chúng tôi đã nói vs anh.

Nhìn thấy biểu hiện của anh ấy thay đổi, tôi biết trong lòng anh ấy không dễ chịu, dù là ai đi chăng nữa thì cũng không có khả năng tin được người mà mình vẫn gọi là bà nội lại chính là mẹ mình, người mà vẫn cho rằng là mẹ mình thì lại không có nhiều quan hệ huyết thống với mình.



Trên thực tế, chuyện này nếu xảy ra trên người tôi thì ngược lại tôi có thể sễ dàng chấp nhận.

Ban đầu chúng tôi đi Long Hồi vốn dĩ vì có người tìm được Viên Sĩ Bình, anh ta dẫn người đi tìm sư phụ, nhưng sau đó lại tình cờ gặp Trường Sinh đang trên xe đi về Long Hồi.

Ngoài giả thiết Trường Sinh bị lừa đến Hoài Hóa thăm họ hàng của cha mình thì trong chuyện này, nếu suy nghĩ cẩn thận thì còn có vấn đề, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được?

Mà mẹ của Trường Sinh đã biết anh ấy chỉ có bảy vía, nhưng lại không do dự cho chúng tôi xem chỉ tay, nói cho chúng tôi ngày tháng năm sinh, bát tự của anh ấy?

Chỉ là khi đó chúng tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại nghĩ lại, đây hoàn toàn là muốn dẫn chúng tôi vào bẫy.

Huống chi bà La thừa nhận rằng mà ấy muốn mượn ngày sinh của tôi là để dẫn chúng tôi qua, chỉ là bà ấy không giải thích rõ. Ngay từ đầu, bà ấy đã biết chúng tôi đến Long Hồi.

Có lẽ Viên Sĩ Bình đã từng cùng nhóm Điền Đại Thu, chỉ là không biết rằng bọn họ ở trong cổ động cũng không thể thoát ra ngoài, anh ta cũng không để ý, mặc kệ để cô gái mập mạp Điền Đại Thu phun máu lên người.

Vừa nghĩ đến cô gái mập mạp trong lòng tôi lại cảm thấy khó chịu, chỉ đành phải nói với sư công: “Làm sao người biết Lưu cô chính là dì Trường Sinh… ờm, dì hai!”

Tôi rẽ ngang sang một góc, đột ngột đặt Nhị phu nhân xuống.

Trên mặt bà ấy không có nhiều thay đổi, ban đầu tôi không nhận ra nhưng khi cô ấy ở trên hồ dùng vu thật thì tôi lập tức nhớ ra. Sư công bị lão Miêu cõng, trong mắt hiện lên chút đau đớn nói: “Chỉ là tôi luôn ngưỡng mộ La phu nhân, nhất là khi đó, bà ấy đã cứu rất nhiều người ở long hội, nhưng bà ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đổi con búp bê vải vô tội với Điền Đại Thu để đổi lấy một chiếc quan tài để nuôi con mình!”

“Quan tài đá đó rốt cuộc là cái gì?” Tôi vừa nghĩ đến thứ từ đầu đến cuối đều hại người thì trong lòng không nhin được cảm thấy khó chịu.

Lão Miêu cũng dừng chân lại, cố gắng xoay cổ lại nhìn sư công nói: “Ngươi biết, lão bất tử?”

“Tôi không biết!” Sư công thật thà gật đầu, nhìn chiếc cối xay nhỏ trong tay, Trường Sinh nói: “Nghe đồn Miêu tộc có nguồn gốc ở Xi Vưu, sau khi đánh cũng hoàng đế thất bại thì nói rằng ngày nào đó sẽ quay lại. Mà người Miêu lại nghe đồn trong năm cỗ quan tài này chôn chính là thân thể Xi Vưu, có một ngày hắn ta sẽ từ bên trong thoát ra và trở về nhân gian, mang theo người Miêu đánh bại người Hán!”

“Nhưng sự thật rằng bên trong không có!” Tiểu Bạch không đồng ý, mím môi nhìn sư công nói: “Trong quan tài kia không thể cảm giác được thứ gì!”

“Ngươi không cảm giác được, nhưng ngươi ở bên trong không thể ăn, không thể uống!” Sư Công lườm Tiểu Bạch một cái, sau đó nhìn Trường Sinh nói: “Bên trong còn có thể bảo vệ cơ thể bất tử!”

“Sư công!” Tôi thấy mặt Trường Sinh tái nhợt khi sư công nói ra điều này, vội vàng nháy mắt với sư công.

“Không có việc gì cả!” Sư công thản nhiên vỗ vai lão Miêu, ý bảo ông nói tiếp, ông nhìn trường Sinh nói: “La phu nhân cũng tầm tuổi ta, vì khi sinh con chịu không ít đau khô, cuối cùng ngay cả Lưu cô cũng phải bỏ mạng vì con.”

Tôi nghĩ đến Lưu cô có lúc thì lạnh lùng, có lúc thì lại rất cuồng nhiệt thì trong lòng cũng cảm thấy hơi chua xót.

Bà ấy kể cho chúng tôi nghe những chuyện trong thôn trước khi Trường Sinh bị đưa về đây, mẹ tôi bị bà nội La và Điền Đại Thu từ thôn này thay thế, thật ra bà ấy đã biết mình sẽ chết nên không nói dối chúng tôi điều gì.

“Bà ấy…” Giọng Trường Sinh có chút nghẹn ngào, chậm rãi đi về phía trước: “Tôi muốn biết, vì sao đánh thức tôi thì bà ấy sẽ tỉnh?”

“Điều này làm sao tôi biết được!” Sư công trọn tròn hai mắt, nhìn cối xay trong tay Trường Sinh nói: “Nhưng nhất định có quan hệ với chiếc cối xay Kiến mộc này. Những tiểu quỷ kia đều là dùng cối xay này cùng với máu thịt của Lưu cô nuôi, cho nên những tiểu quỷ đó khi nhập vào cơ thể Trường Sinh thì mới có thể đánh thức Trường Sinh.”

“Viên Viên trước kia từng nói, máu trong cơ thể cô ấy có thể gi ết chết Điền Đại Thu, chinh là bởi vì bà ngoại cô ấy lấy một loại cổ trùng từ Kiến Mộc nuôi dưỡng trong máu cô ấy!” Trong đầu tôi hiện lên rõ ràng lời nói trước kia của cô gái mập mạp, nhìn sư công nói: “Nếu như chúng ta muốn thoát khỏi cổ động, có phải tất cả chúng ta đều có thể dùng Kiến Mộc này không? Còn có Nguyên Thần Tịch cũng nói anh ấy vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy Nguyên Dực rất sợ những tấm bia đó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.