Tôi nhìn Viên Uy vũ trang toàn thân, cứ như thế lặng lẽ không chút tiếng động đến bên cạnh chúng tôi.
Tôi bình tâm lại lắng nghe, phát hiện bốn phía đều vây kín người, hô hấp của họ rất nhẹ, nếu như không dùng tâm nghe thì thực sự không nghe được, xem ra đều là người được huấn luyện rồi!
Ngoảnh mặt ra nhìn sư công, ông ấy sẽ không tìm phiền phức đến đây nhỉ?
Cổ Lâm là địa bàn của ông ấy, lúc có khách đến chẳng lẽ ông ấy không biết chút gì sao?
“Có cao thủ hả?” Sư công vẫn nửa ngồi như cũ, không chút khách khí nhìn về phía sau Viên Uy: “Sao còn không mời ra? Dù sao thì bốn phía quanh cậu cũng toàn là cao thủ, còn sợ người không chân như tôi chạy thoát sao?’
“A di đà phật!” Một câu Phật hiệu từ phía sau Viên Uy truyền đến, sau đó một người đeo mặt nạ cõng theo một hòa thượng mặc cà sa đỏ bước ra!
“Pháp sư Tịnh Trần?” Tôi thấy đại hòa thượng kia thì đờ người ra, tôi vẫn luôn có hảo cảm với Tịnh Trần.
Năm đó lúc mở quan tài đá, cậu ta vì để cứu mọi người đã trả giá bằng hai chân cho pháp sư Thừa Bình để đổi lấy người suýt nữa bị mặt nạ uống mất là tôi đây, cậu ta tặng tôi Phật châu nữa, còn đưa Âm Long một viên dược hoàn, vậy mà bây giờ cậu ta lại là đồng bọn của Viên Uy?
“Tôi còn đang nghĩ xem là ai có thể phá vỡ những thứ đồ tôi bố trí ở trong Cổ Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3544894/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.