Chương trước
Chương sau
Nghe sư công hỏi tôi mới phát hiện từ quan tài đá đi ra, cảm giác của tôi có chỗ nào đó không đúng, thực ra, ngày đó trên xe, lúc tôi ra tay với Tiểu Bạch thì đã phát hiện ra rồi.

Hình như ra khỏi quan tài đá, ngoại trừ không có chỗ nào bị thương ra, ngược lại công phu tu luyện còn tiến bộ lên không ít, hơn nữa thân thể cũng thay đổi theo giới hạn của năm đó, phát triển bình thường.

“Đúng vậy đó!” Sư công thấy thái độ của tôi thì cười ha ha, ông ấy liếc mắt về phía Vương Uyển Nhu: “Lợn qua từng ấy năm thì cũng phải nuôi, tôi nghĩ vốn dĩ tính toán của Viên Uy là nuôi chúng nó cho tốt, đợi thời cơ đến thì lại một lần nữa nuốt chúng.”

“Không thể nào!” Tôi trầm ngâm tính toán, người cổ tính có thể nuốt được chắc cũng chỉ có Trường Sinh với Nguyên Thần Tịch, hai người họ đều bị chôn vậy thì chỉ có Tiểu Bạch, trong tay Viên Uy, những thứ có thể nuốt xuống cũng chẳng có nữa.

Sư công vẫn đang cười, ông ấy lại lấy một miếng khoai lang nữa rồi hướng về lão Miêu: “Lão cũng biết đấy!”

“Phái hình thi có thể luyện hóa thi, cũng có thể nuôi thi!” Lão Miêu đang nhai miếng khoai lang sư công ném vào miệng lão, khô, lão chép miệng: “Bọn họ có thể tạo ra quan tài đá dùng để dưỡng hóa thi nuôi mấy người, cũng có thể dùng quan tài đá nuôi ra cổ thần lần nữa! Cả sức người sức của mà người ta có thể dùng nhiều hơn chúng ta nhiều lắm!”

“Phía sau Viên Uy?” Lòng tôi trầm xuống, nếu như nói Viên Uy thực sự là thiếu tướng của quốc gia, vậy cơ hội để chúng tôi sống tiếp thực sự vô cùng nhỏ bé!

“Không cần lo lắng cái đó!” Sư công giống như chẳng hề để ý, ông ấy chỉ Vương Uyển Nhu: “Mấy người đến cả quỷ sai cũng đều kéo đến đây rồi còn sợ gì nữa!”

“Quỷ sai đều độc lập!” Vương Uyển Nhu thể hiện lập trường rõ ràng, cô ấy chỉ Ngụy Yến: “Nó chẳng qua là đang thực tập nên tôi mới đến dẫn dắt mà thôi!”

“Bộp!”

Tôi đang tính chúng tôi phải chăng nên nhân lúc cơ hội đến Cổ Lâm này, tiện thể xuống đào Nguyên Thần Tịch dưới suối đá trong cổ động lên luôn không, ít nhất thì bản lĩnh của anh ta cũng là sự giúp đỡ lớn với chúng tôi.

Lúc này lại nghe thấy bên ngoài Cổ Lâm truyền đến tiếng vang lớn, sau đó Tiểu Bạch cũng kêu oa oa: “Chị ơi! Chị ơi!”

Lúc này tôi mới nhớ ra, sau khi Tiểu Bạch bị rắn đen nuốt xuống, hình như chúng tôi không còn để ý đến nó nữa.

“Xì!” Rắn đen thè lưỡi về phía sư công, đuôi rắn quấn hại, hai cái đầu vươn ra phía trước, bò về phía phát ra âm thanh.

“Đây là do chạm vào cơ quan tôi đặt xuống. Mọi người còn có một bạn nhỏ nữa sao? Nghe thì cũng không lớn lắm?” Giọng nói của sư công trầm xuống, giống như có hơi lo lắng: “Tôi chưa nghe Trường Sinh nói đến chuyện này bao giờ?”

Tôi vội vàng nhắc lại chuyện của Tiểu Bạch và những thứ còn chưa hiểu rõ.

“Ồ! Nó được một khối nhau thai trong quan tài đá nuôi!” Mắt sư công tối xuống, đột nhiên ông ấy ngẩng đầu nhìn tôi: “Trương Dương, từ trước đến nay thi thể của mẹ con đều chưa từng được nhìn thấy đúng không?”

“Đúng vậy ạ!” Tôi cũng bị sư công hỏi cho ngu người, nhìn Vương Uyển Nhu: “Không phải nói là dung nhập với hổ trành rồi sao?”

Vương Uyển Nhu vội gật đầu, chuyện này cô ấy đã nói cho chúng tôi lúc ở núi Cưu Hồn lần trước rồi, trong giọng điệu của cô ấy cũng ẩn chứa nghi vấn.

“Vậy thì tôi hiểu rồi!” Sư công không nói tiếp, chỉ rút cái chân A Tam đang đấm ra, nhìn về phương hướng con rắn đen bò đi: “Trương Dương, con không có tình cảm đặc biệt gì với Tiểu Bạch à?”

“Không ạ!” Cảm giác của tôi với Tiểu Bạch không thể nói là tốt nhưng cũng chẳng phải xấu.



Dù là ai đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào có hảo cảm với người bất cứ lúc nào cũng muốn nuốt mình xuống, còn ác cảm thì sao? Tiểu Bạch thực sự khiến người ta phải thương nó!

“Chị ơi! Oa… Chị ơi!”

Lúc này trong rừng truyền đến âm thanh trườn bò của rắn đen cũng với đó là tiếng gào khan oa oa của Tiểu Bạch, vừa thấy tôi, thằng bé này gào càng to hơn, nhảy mạnh từ trên người rắn đen xuống, cái tay mập mạp ngắn cũn ôm chặt lấy chân tôi: “Chị ơi cứu em!”

Tôi thấy nó ngoại trừ tóc đen với khuôn mặt hơi lem luốc ra thì cũng không thiếu đi tay hay mất đi chân, tôi vỗ đầu nó rồi chỉ sư công, bảo nó gọi một tiếng “Sư công”.

“Sư công!” Thằng nhóc này quay ra nhìn sư công, hai mắt sáng lên, duỗi chân nhỏ ra thành thật bò ra đất khấu đầu lạy sư công vài lạy.

Lúc này tất cả mọi người đều sững sờ.

Đồ tôn chính phái như tôi đây cũng chỉ gọi một tiếng lấy lệ thôi nhưng thằng nhóc này vậy mà khấu đầu đến thận trọng thế sao?

“Ừm! Ngoan lắm!” Sư công nghĩ một hồi, mặt cũng đờ ra, lấy một miếng khoai lang khô đưa cậu bé: “Ăn đi!”

“Cái này…” Tiểu Bạch tròn mắt nhìn chăm chăm vào mấy người giấy đứng một bên, cười ha ha: “Lễ gặp mặt này nhẹ quá nhỉ? Sư công?”

Tôi vừa nghe nó nói vậy xong, lại nhìn lão địa chủ sư công sống những ngày tháng hài lòng, nhớ đến bản thân bây giờ không có Âm Long cũng chẳng còn Lệ Cổ, hay là mình cũng vái vài vái để xin một ít đồ phòng thân nhỉ!

“Nhẹ à?” Sư công đáp lại một tiếng, mặt trầm xuống, chỉ rắn đen nói: “Đại Hắc, mang Tiểu Bạch đi một vòng, cho nó tìm cảm giác k1ch thích!”

“Xì!” Rắn đen thè lưỡi ra, quấn lấy chân nhỏ của Tiểu Bạch.

“Oa!” Tiểu Bạch lại gào lên, nắm chặt lấy miếng khoai lang khô rồi nhét vào trong miệng: “Ngon lắm! Ngon lắm ạ!”

“Tần lão tiên sinh!” Vương Uyển Nhu nhìn màn kịch này một lúc lâu, sắc mặt tối lại, cô ấy nhìn về phía Cổ động: “Trương Dương không có gì không thích hợp cả nhưng tại sao Đại Hồng lại hôn mê không tỉnh?”

“Cô ấy đến từ linh giới, những quan tài đá đó mượn hồn lực của cô ấy, các người không phát hiện ra lúc cô ấy tỉnh táo chính là lúc trong quan tài đá kia không có thứ gì sao?” Sư công vui vẻ nhìn Tiểu Bạch ăn, cười ha ha: “Quan tài đá có thể nuôi đồ vật, đó là vì lấy đi linh hồn lực của Đại Hồng.”

Tôi nghe xong, cả người lạnh toát, nghe Nguyên Thần Tịch nói ba ngày trước mơ thấy bài vị, thấy Viên Uy, theo thời gian mà tính, sau đó một ngày Đại Hồng mới đến Hoài Hóa.

Mà Đại Hồng nói cô ấy vừa tỉnh lại đã đến Hoài Hóa tìm tôi, vậy cũng chính là nói Nguyên Thần Tịch mơ thấy bài vị, thấy Viên Uy trước khi Đại Hồng tỉnh lại một ngày. Mà Nguyên Thần Tịch là người cuối cùng ở trong quan tài đá để nuốt sạch những dây mây ấy!

“Sao ông biết?” Vương Uyển Nhu đột nhiên kéo tay tôi lui về sau hai bước, trong mắt ngập tràn cảnh giác nhìn sư công.

Lúc này Ngụy Yến cũng tỉnh táo lại, kêu lên rồi kéo theo lão Miêu chuẩn bị chạy.

“Cô không cần lo lắng!” Sư ông xua tay với Vương Uyển Nhu, cúi đầu nhìn cái chân bị cụt: “Để nuôi thần, tôi cũng phải mất đi đôi chân!”

“Năm đó Nguyên Linh với Điền Đại Thu cùng nhau đến tìm tôi, lúc ấy tôi rất có hứng thú nhưng khi tôi thấy cảnh mẹ Trương Dương được nuôi lớn dần lên, tôi không đồng ý! Cuối cùng vì để thằng nhóc Hắc kia đưa mẹ Trương Dương chạy thoát, tôi yểm trợ phía sau thì bị Nguyên Linh nuốt mất hai chân, có điều tên đó cũng chẳng dễ chịu gì, ông ta bị tôi đánh trọng thương, nếu không phải thế thì mấy năm đó ông ta cũng không khiêm tốn thế đâu!”



“Lúc đó mắt thằng nhóc Hắc kia cũng mù rồi! May mà nó có lòng, mẹ Trương Dương bị người trong Ngọc Hoàng cung dẫn đi từ suối đá, nó vẫn còn tìm thấy Trương Dương!”

Sư công nói xong mấy chuyện cũ kia, mắt cũng tối lại: “Những chuyện này có lẽ mọi người đều biết, cứ để tôi lảm nhảm một hồi đi! Đợi lát nữa để Đại Hắc đưa mọi người ra Cổ động đào cái thằng nhóc tên Nguyên Thần Tịch đó lên nhé! Anh ta tính thủy, hấp thu nhanh, có lẽ công lực tu hành cũng tiến bộ không ít đâu, Trương Dương với Tiểu Bạch cứ cách cậu ta xa một chút rồi nói sau!”

Tôi kéo Tiểu Bạch gật đầy, quan tài đá vô cùng tà tính, ai biết được từ trong đó sẽ có thứ gì chui ra.

“Tần lão tiên sinh có biết những chuyện về quan tài đá này không?” Vương Uyển Nhu nghe sư công nói muốn để rắn đen cùng đưa chúng tôi đi đào Nguyên Thần Tịch, rõ ràng cô ấy cũng thở phào một hơi.

Bây giờ sư công là người duy nhất có thể hiểu rõ mọi chuyện bên trong, lỡ như ông ấy không đứng về phía chúng tôi, vậy thì chúng tôi thảm rồi.

“Tôi cũng không biết!” Vậy mà sư công lại thở dài một hơi, chỉ lão Miêu rồi nói: “Lão hiểu cái này hơn tôi, nghe nói lúc Miêu cổ được truyền lại, có một truyền thuyết nói cổ thần bước ra từ trong quan tài! Hình như đều biết hát ngâm nhưng Nguyên Linh là người đầu tiên đào ra được quan tài đá sau đó gây ra nhiều chuyện đến vậy!”

Tôi vừa nghe đến cả người năm đó tham dự vào chuyện này cũng không biết thì lại hỏi ông ấy về chuyện của bài vị, còn nhấn mạnh nó có khả năng liên quan đến Kiện Mộc!

“Thứ đó hình như đến từ linh giới, nhóc Dương, con vẫn nên đụng chạm đến ít chuyện thôi!” Sư công hình như hơi lo lắng nhưng cũng không nói nhiều với tôi, chỉ vẫy tay: “Tôi không đi góp vui nữa, Đại Hắc rất quen với Cổ Lâm này, mọi người mang theo nó đi là được rồi!”

“Cái đó…” Tôi nhìn Đại Hắc là lại nhớ đến Âm Long với Lệ Cổ, tôi dè dặt nhìn sư công rồi hỏi: “Viên Uy có nói là Âm Long đi đâu rồi không ạ?”

“Âm Long vốn dĩ được Tụ Âm trì của phái Hình thi nuôi ra được, để bên người con là vì muốn mượn âm khí, âm huyết trên người con nuôi dưỡng! Con còn muốn nó quay lại? Không sợ một ngày nào đó trong lúc nằm mơ thì bị nó nuốt xuống sao!” Mặt sư công đen lại, quát tôi: “Thứ đồ vô dụng! Thằng nhóc Hắc kia chiều con thế hả? Con nên học đạo thuật cho tốt, tìm hiểu cổ thuật làm gì!”

Tôi bị ông ấy mắng chẳng còn mặt mũi, thế nhưng ông lại một tiếng thằng nhóc Hắc, hai tiếng thằng nhóc Hắc gọi sư phụ tôi, tôi cũng không vui: “Chúng ta đi đào Nguyên Thần Tịch lên thôi, sư công cứ ở đó hóng mát đi!”

Nói xong tôi kéo Tiểu Bạch bước nhanh về phía Cổ động, ông lão này chẳng dễ sống chung, nói năng nhăng cuội không nói, lại còn lúc nào cũng mắng người ta.

“Bằng! Bằng!”

Tôi đang đi thì nghe thấy mấy âm thanh rất lớn, theo đó là vài làn gió xoẹt qua mặt, tôi vội kéo Tiểu Bạch nghiêng người rồi lùi về sau vài bước, cũng may mà Tiểu Bạch cũng nhanh nhẹn.

Sau đó, chỗ đất tơi xốp nơi chúng tôi vừa đứng bắn tung lên mặt tôi.

“A! Giết người rồi!” Tiểu Bạch thấy đất b ắn ra, gào mồm lên, cắm cổ chạy qua chỗ Vương Uyển Nhu: “Chị Uyển Nhu bảo sư công đừng giết em nhé!”

Tôi nghe Tiểu Bạch gào lên, trong lòng cũng sững sờ, vừa rồi nếu như không tránh ra, nhìn tình thế của súng nổ, ít nhất cũng bị phải năm, sáu viên đạn, có lẽ tôi cũng chẳng còn mạng mà đứng đây nữa.

Sư công sẽ không độc ác như thế đâu nhỉ? Không nghe lời thì lập tức nổ súng.

Nổ súng!

Tôi vội nhìn về phía viên đạn bay ra!

“Trương Dương, lâu rồi không gặp!” Viên Uy oai phong trong bộ quần áo quân phục phía sau còn có những người mặc quần áo ngụy trang, đại đa số ngoài mang những thứ đồ kỳ quái ra còn mang theo cả súng nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.