Chương trước
Chương sau
“Để cho bọn họ có việc làm!” Vương Uyển Nhu rất hợp tình hợp lý, liếc mắt nhìn hai vị họ Viên.

Viên Sĩ Bình đã nhận mệnh, nhanh chóng cẩn thận khép quan tài của mẹ tôi lại, sau đó lại khiêng vào mộ cùng Viên Uy, rút cái xẻng anh ta cắm ở bên cạnh bắt đầu xúc đất vào trong.

Viên Uy cũng thở dài một hơi, vẻ mặt nặng nề cầm xẻng đi lấp một ngôi mộ khác, giống như hai người không có chút ý kiến gì với việc Vương Uyển Nhu chỉ huy bọn họ làm không công.

“Chúng ta bỏ Âm Long vào cốp xe đi!” Sư thúc thấy Viên Sĩ Bình và Viên Uy rất tự giác, kéo tôi đi về phía Âm Long.

Lúc này mặt trời đã dần dần lộ ra chút ánh đỏ, tôi nhìn ánh mắt Âm Long tràn đầy đau đớn, trong lòng có chút không yên tâm, cùng với sư thúc cố gắng nâng hai đầu nó lên, tên này chậm rãi xoay hai con mắt đen nhánh nhìn chúng tôi một chút, thế mà nó cũng tự giác bơi về ghế sau xe.

Tôi muốn đi an ủi Âm Long một chút, lại phát hiện mình ngay cả tâm tình mở miệng cũng không có, đành phải đi nhìn Vương Uyển Nhu, lại thấy lúc này cô ấy đang sai Viên Sĩ Bình chuyển Hổ Trành đến một chiếc xe khác.

Ngụy Yến còn cầm quạt như muốn giúp đỡ, lại bị Vương Uyển Nhu vỗ ra.

Vẻ mặt Viên Sĩ Bình cực trầm, lại không nói lời nào mà khiêng Hổ Trành lên xe. Lệ Cổ lúc này mới chậm rãi ngóc đầu lên từ trên mặt đất, trở lại trên người tôi.

Thấy Viên Sĩ Bình bên này thu dọn khá ổn thỏa, lại nhìn nến thêm và những thứ còn sót lại trên mặt đất, trong lòng tôi cảm thấy không nói nên lời.

Chuyện của mẹ tôi vẫn luôn là một đám sương mù, không có bắt đầu cũng không có kết thúc, bây giờ rốt cuộc xong rồi, bà ấy đưa một vài thứ cuối cùng cho tôi, nhưng tôi thì ngay cả gọi bà một tiếng mẹ, bà cũng không nghe hiểu.

“Mấy người đang làm cái gì đó!” Đang nghĩ, ông lão kia lại khiêng cuốc tới, trong mắt toàn là ý đề phòng, nhìn chúng tôi nói: “Ở đây chôn toàn là chết non chết oan, mấy người có đào mộ lớn cũng không đào ra được đồ gì đâu! Dương muội tử à, sao cô có thể như vậy chứ!”

Tôi nhìn đất vàng nhảy ra khắp núi, giống như chúng tôi trong một đêm đã đào cả mộ sơn này một lần, nhưng phần lớn những cái này đều là rễ cây mà đứa bé trắng mập kia mang đến gây họa mà.

“Ông ơi, chúng tôi chỉ muốn giúp mẹ Dương Dương sửa mộ phần một chút thôi, ông lo lắng thì có thể đào ra xem, bên trong mộ này chúng tôi không đụng vào gì hết!” Sư thúc vội chạy tới, kéo ông lão này, nói.

“Được rồi! Tôi lại đi đào một cái hố, lại có một đứa nhỏ rơi xuống ao cá chết đuối, núi Cửu Hồn này lại muốn thành sự thật rồi!” Giọng điệu ông lão nặng nề, thở dài nói.

Tôi vừa nghe nói núi Cửu Hồn này thật sự có truyền thuyết chín người chết liên tiếp, vội liếc Vương Uyển Nhu một cái, lại thấy vẻ mặt cô ấy trầm xuống, đi đến bên cạnh ông lão kia ngửi ngửi, vẫy tay với tôi, nói: “Người này trước kia là đạo sĩ!”

May mắn là ông lão này không nhìn thấy Vương Uyển Nhu, nếu không thật sự là sẽ bị dọa sợ, mà tôi cũng bị dọa sợ bởi tin tức trước kia ông lão này là đạo sĩ.

Tôi liếc mắt nhìn Viên Sĩ Bình một cái, nếu anh ta không mặc đạo bào hoặc búi tóc, tôi cũng thật không nhận ra hoặc không nghĩ anh ta là đạo sĩ.

“Aiz!” Ông lão thở dài một hơi, cầm xẻng đi về phía sau mộ sơn, vừa đi vừa nói: “Liên tiếp chết đuối hai người, còn toàn là trẻ nhỏ ba tuổi! Còn bị lươn trạch ăn rỗng bụng, tạo nghiệt mà!”

Vừa nghe ông ta nói những lời này, trong đầu tôi lập tức hiện lên dáng vẻ toàn thân ướt sũng của đứa bé trai lên núi tối hôm qua, nhưng nó chết thảm như thế, lại không có chút oán khí nào, chỉ e là có liên quan đến những người bị quan tài đá chấn trụ đó.

Viên Sĩ Bình và Viên Uy lại bị Vương Uyển Nhu sai đi giúp đỡ ông lão này đào hố, chúng tôi mượn danh nghĩa đi cọ tiệc đậu phụ đến nhà của đứa bé mới chết kia, cha mẹ nó đều khóc lóc sửng sốt, tôi thấy mẹ của đứa bé kia cũng có tình trạng mất hồn, đây là do đau lòng quá độ, thừa dịp mọi người không chú ý, lướt qua cô ta, nhanh chóng vẽ một tấm Định Hồn phù sau lưng cô ta.



Ông lão nói lần này không vội chôn, cha mẹ của đứa bé trai này, cho dù là chết non cũng phải làm đạo tràng ba ngày, để con trai đi cho tốt.

Trong đầu tôi toàn là nguyên nhân cái chết của hai người này, lùa hai ba bát cơm rồi kéo ông lão dẫn chúng tôi đến cái ao dìm chết người kia xem.

Ao nước có người chết đuối trước nằm ở trên một con đường, đối diện là ruộng lúa, dẫn nước từ một con kênh nhỏ vào trong ao, nhưng cái ao kia có âm khí cực nặng. Ao nước của người mới chết cũng là hồ nước của công, thứ này hầu như địa phương nào cũng có, nhưng từ sau khi có máy bơm nước thì không có mấy công dụng, hoàn toàn bỏ không ở đó, đứa bé kia có thể là từ bên này đi ngang qua rồi rơi xuống, đêm hôm sau nổi lên mới tìm được, âm khí cũng rất nặng.

Tôi xem hai cái ao này, cũng không thể nắm được chính xác là đồ vật gì, trong lòng lại lo lắng là do cái mặt nạ chạy trốn từ trong tay Viên Uy.

Vội quay đầu nhìn Viên Uy, lại thấy trên mặt anh ta cũng toàn vẻ lo lắng, sư thúc thì ngược lại, cực kỳ vui vẻ, không ngừng hỏi ông lão chuyện núi Cửu Hồn.

Thật ra không khác nhiều so với Vương Uyển Nhu đã đoán, nhưng ông lão này nói đi nói lại cũng không rõ, vừa vặn có người đến tìm ông ta, ông ta đi luôn rồi.

“Chúng ta có muốn chờ một chút hay không?” Tôi nghĩa không phải sẽ chết chín người hay sao? Bây giờ mới có hai người, chúng tôi nhiều người, mỗi người canh giữ một cái ao, sau đó chỉ cần có động tĩnh là lập tức xông lên.

Vương Uyển Nhu lắc đầu với tôi: “Việc này chúng ta không ngăn cản được, thứ kia lợi hại. Nhưng cũng sẽ không ra tay nữa, Hổ Trành này đã bị tôi thu, đoán chừng nó cũng đi rồi!”

Tôi nhất thời mất hứng thú, Nguyên Thần Tịch không biết đi đâu, Trọng Đồng Tử rốt cuộc tìm tôi làm cái gì? Trường Sinh cướp bài vị đi cũng không biết làm cái gì? Rõ ràng chúng tôi đi tìm linh hồn của sư phụ, kết quả lại chạy đến Long Hồi đào mộ của mẹ tôi?

Tuy nói không phải không có thu hoạch, nhưng thu hoạch được toàn rắc rối thôi, Âm Long nuốt đứa bé trắng mập rồi khó tiêu. Dưới đáy ngôi mộ của mẹ tôi có con hổ, còn không phải là đồ trong cõi nhân gian!

Một cái đống này mà gọi là chuyện cái gì, tất cả đều đặt chung một chỗ, loạn đến không thành hình dạng, giống như ở giữa có một đôi tay kéo tất cả mọi người vào, lại giống như tất cả mọi người đều có cùng một mục tiêu.

Buổi trưa ông lão lại bảo chúng tôi đến ăn tiệc đậu phụ, bởi vì bụng Âm Long còn ưỡn ra, chúng tôi cũng không thể lái xe đi, mọi người lại rất mệt mỏi, mượn nhà người ta nghỉ ngơi một chút.

Buổi chiều ông cả Trương không biết từ đâu nghe được tiếng gió, chạy đến nhà này, nhưng không đến nói chuyện, chỉ nhìn tôi từ xa, sau đó dường như ý kiến gì đó không tốt, sau đó lại từ rời khỏi.

Buổi tối, bụng Âm Long còn chưa tiêu, dừng như cái bọc vải đỏ kia cứ vậy mà nghẹn lại ở đó, không lên không xuống, không lớn không nhỏ!

“Sao lại thành như vậy chứ?” Cô nàng mập còn gấp hơn tôi, vươn tay không ngừng sờ bụng Âm Long, nói: “Bây giờ Âm Long có cái gì mà không nuốt được đâu? Đứa bé trắng mập này cũng tốt quá đi?”

Tôi nhìn ánh mắt tủi thân của Âm Long, thật sự rất đau lòng, kéo sư thúc tìm Vương Uyển Nhu hỏi xem cô ấy có nghe qua chuyện này không.

Vương Uyển Nhu cũng không biết làm sao bây giờ, chỉ bảo chúng tôi chờ một chút.

Nhưng nói không chừng linh hồn của sư phụ sẽ xảy ra chuyện gì, tôi thật sự không muốn chờ nữa, hận không thể lập tức thiết lập Khiên Hồn phù một lần nữa, tìm được linh hồn của sư phụ.

Cuối cùng mọi người thương lượng, quyết định chia nhau ra làm việc, tôi và Viên Sĩ Bình lái xe đưa Âm Long đến nhà họ Nguyên, ở đó có quan tài đá mà Nguyên Thần Tịch dùng, nói không chừng sẽ có tác dụng với Âm Long. Sư thúc và Vương Uyển Nhu, Ngụy Yến, Viên Uy đi tìm linh hồn của sư phụ. Cô nàng mập mang Đại Hồng cùng chúng tôi về Hoài Hóa, thứ nhất là cô ấy là cao thủ cổ thuật, thứ hai là do cô ấy còn phải chuẩn bị thi trung học.



Mọi người một khi thương lượng xong, lập tức lái xe khởi động. Tôi trở về Hoài Hóa, Vương Uyển Nhu đưa sư thúc theo, nói còn muốn đi xem Tàng Âm một chút, nói không chừng ở đó có manh mối.

Bây giờ Âm Long ngay cả lưỡi rắn cũng không thè ra nữa, sừng sờ ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt tràn đầy đau khổ.

Có đôi khi tôi thật sự muốn làm giống như Ngụy Yến nói, vẽ một tấm Tiêu Thực phù cho nó nuốt vào, xem có thể tiêu trừ được đứa bé trắng mập kia hay không.

Buổi tối ở trên xe, ban ngày tôi ngủ bù, vẫn luôn lo lắng cho Âm Long, lại không biết ngủ thiếp đi lúc nào, trong lúc mơ hồ hình như thấy Trường Sinh không ngừng xua tay với tôi, cố gắng mở to miệng gọi tôi, nhưng tôi không nghe rõ cậu nói cái gì, chỉ có thể nhìn trong đôi mắt đen kịt của cậu ấy toàn là sự gấp gáp, giống như muốn xông về phía tôi, lại không thể chạm được vào tôi.

“Két!” Viên Sĩ Bình đạp mạnh phanh xe, tôi lập tức đụng vào ghế phía trước, ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện lúc này đã đến cửa nhà họ Nguyên, mà Nguyên Thần Tịch lại không chút kiêng dè dùng liễu và dây mây quấn lấy xe của chúng tôi.

Tôi có cảm giác không nói nên lời với Nguyên Thần Tịch, anh ta dường như muốn nuốt tôi, nhưng có vô số cơ hội mà vẫn không xuống tay.

Vẻ mặt Viên Sĩ Bình nặng nề, khoát tay áo ra hiệu tôi không được xuống xe, bản thân thì thử mở cửa xe.

Cô nàng mập lại dùng sức đè Đại Hồng lại, nói với tôi: “Trương Dương, lát nữa có chuyện thì cô chạy trước, anh ta tóm tôi thì không làm được gì cả!”

Nguyên Thần Tịch bỗng đi tới, nói thẳng một câu với tôi: “Trương Dương, cô đến Cổ động!”

“Tại sao?” Tôi lo lắng chuyện của Âm Long, nhìn vẻ mặt anh ta tuy vẫn lãnh đạm, nhưng tròng mắt không ngừng đảo qua đảo lại, hiển nhiên là tôi sốt sắng.

“La Trường Sinh xảy ra chuyện, nếu cô còn muốn đi cứu anh ta, mọi người cùng hợp lại đến Cổ động đi.” Trên người Nguyên Thần Tịch chấn động, giật mạnh cửa xe, lập tức ngồi vào cạnh tôi.

Nhưng vừa thấy Âm Long phía sau, vẻ mặt anh ta cả kinh, hỏi: “Nó đã ăn cái gì vậy?”

Còn chưa kịp nghĩ chuyện Trường Sinh, tôi đã nghĩ Nguyên Thần Tịch tốt xấu gì cũng là nhân viên dự bị cho Cổ Thần trong truyền thuyết, ôm thái độ thử một lần nói với anh ta tình huống của Âm Long.

Anh ta vừa nghe nói đứa bé trắng mập đi ra từ một quan tài đá, sắc mặt thoáng cái đã trầm xuống, khoát tay áo với chúng tôi, nói: “Bỏ vào trong quan tài mà nuôi, Âm Long cần Tụ Âm Trì, cô nhỏ thêm chút máu của cô vào trong quan tài là được rồi!”

Nói xong anh ta khó có được lúc tốt bụng mà dùng liễu quấn lấy Âm Long, sau đó vừa bắt lại đã đi xuống,

Tôi sợ Âm Long cũng thành đồ ăn bổ sung cho Nguyên Thần Tịch, nhanh chóng đi theo.

May là Nguyên Thần Tịch dường như thật sự có việc gấp, ném Âm Long vào trong quan tài đá, xoay người nói với tôi: “La Trường Sinh sắp chết, cô không đi cứu anh ta?”

Trong đầu tôi lập tức hiện lên dáng vẻ Trường Sinh đầy gấp gáp vừa rồi, cậu giống như đang cảnh cáo tôi cái gì đó.

Vừa nhỏ máu vào quan tài đá, vừa nhìn Nguyên Thần Tịch cẩn thận hỏi: “Làm sao anh biết?”

“Nguyên Linh từng ngây ngốc với anh ta trong quan tài đá, tôi nuốt Nguyên Linh xong tự nhiên có cảm ứng với La Trường Sinh. Thật ra cô cũng có thể có, chỉ là La Trường Sinh sợ cô có chuyện, tự mình chặt đứt Tác Hồn Dẫn?” Nguyên Thần Tịch chậm rãi đi lên, vừa đi vừa giải thích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.