Chương trước
Chương sau
Trường Sinh nghe tôi hỏi về chuyện của Ngọc Hoàng cung và việc tôi sinh ra, gương mặt tối sầm lại, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương cho tôi rồi nói: “Việc này tôi cũng chỉ nghe lão Tần Tiên sinh nói thôi!”

“Vậy anh nói cho tôi biết đi?” Đôi mắt tôi mở to, chăm chú nhìn Trường Sinh.

“Nói nhanh lên, chúng tôi muốn nghe!” Đại Hồng thoải mái tựa lưng vào ghế, vẫy tay với Trường Sinh bảo cậu mau nói.

Cô nàng mập thì kéo tôi lại rồi nói lớn lên: “Đây đã là chuyện của quá khứ Trương Dương à, vì sao cô luôn muốn biết kết quả? Mấy năm nay, chẳng phải Ngọc Hoàng cung đã đối xử với cô rất tốt hay sao? Khi cô gặp chuyện, đạo trưởng Diêu và đạo trưởng Viên chỉ cần một cuộc điện thoại là tới rồi, cô cho rằng cô dựa vào cái gì?”

“A!” Tôi chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu, cổ họng khổ sở không nói nên lời.

“Năm ấy mẹ của cô có thể chạy ra từ trong Cổ động, là Ngọc Hoàng cung đã giúp đỡ bà. Bọn họ đã sớm nghe qua Tương Tây nuôi dưỡng thần, bọn họ thuộc về Đạo giáo, không thể tiếp xúc với các thứ ở bên trong Tương Tây. Sau khi họ biết tin, họ đã đi đến Cổ động tìm mẹ cô, sau đó đưa mẹ cô chạy trốn!” Trương Sinh vừa nói vừa xoa huyệt thái dương cho tôi.

“Chuyện này vốn cũng không có gì, chỉ là Đạo giáo sẽ coi trọng Thuyết Âm Dương hơn. Họ dự định vào giữa tháng bảy sẽ dùng thuốc dẫn thai đưa cô ra ngoài, cũng không ngờ tới mẹ của cô chưa sinh cô ra đã bị sét đánh trúng. Lúc ấy, đạo sĩ kia là người của Ngọc Hoàng cung, ông ta muốn ôm cô đi nhưng lúc ấy lệ khí trên người cô quá nặng, ông ta không dám hành động, may mắn thay Hắc tiên sinh đã kịp chạy tới!”

“Nếu sư phụ của tôi không đến thì tôi sẽ xảy ra chuyện gì?” Tôi thở hổn hển từng cơn, không biết làm thế nào để tưởng tượng những việc này.

“Cô nhìn đứa bé trắng mập sẽ biết!” Đại Hồng nghe xong, cả người dựa gần tôi rồi nói: “Đứa bé trắng mập được sinh ra từ trong chiếc quan tài đá, có thể ăn, có thể chạy, có thể nhảy cũng có thể cắn người. Cho dù bọn họ không mở quan tài ra, cô cũng sẽ dùng răng để cắn từ bên trong để ra ngoài. Sau đó, cô sẽ ăn thịt và uống máu người, náo loạn cả thế giới này không yên ổn!”

“Ọe!” Trong dạ dày của tôi lại co rút lần nữa, tôi nôn khan vài cái nhưng không nôn ra được cái gì, đành phải dùng sức xua tay với Trường Sinh, ra hiệu tôi vẫn ổn.

“Uống nước đi!” Trường Sinh đưa chai nước đến bên miệng tôi.

Tôi uống một ngụm nước, nhìn thấy khuôn mặt của Đại Hồng dường như rất vui sướng rồi hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra với đứa bé trắng mập đó vậy?”

“Cái này mà cô vẫn chưa hiểu ư? Việc nuôi dưỡng thần không chỉ nuôi dưỡng hai người cô và Nguyên Thần Tịch chứ?” Đại Hồng bĩu môi nhìn tôi, khẽ cười nói: “Cũng giống như Nguyên Thần Tịch vậy, cậu ta bị thương có thể đến quan tài đá để dưỡng thương, còn người khác thì không thể? Còn có cả nhau thai nữa, thật tuyệt!”

“Cậu ta và tôi không giống nhau!” Nguyên Thần Tịch nghe chuyện mà chúng tôi nói về đứa bé trắng mập, đột nhiên quay đầu nói: “Tôi có thể sống trong quan tài đá là bởi vì cổ thịt mà mẹ tôi trồng có thể sống sót. Nhưng đứa bé trắng mập này lại chỉ dựa vào một cái nhau thai ở trong quan tài, điều này làm sao có thể?”

“Cũng không phải không có khả năng này, mấy người không phát hiện ra sao, cậu ta đối với chiếc quan tài hay kiếm gỗ đào đều nhạy cảm hơn mấy người rất nhiều. Tuy nhiên, so với mấy người thì cậu ta thuần khiết hơn!” Đại Hồng cười ha ha nói.

“Vậy mẹ của cậu ta cũng là người phụ nữ của động Lạc Hoa sao?” Vừa nghĩ đến việc bố mẹ tôi là cùng một người, tôi lại cảm thấy dạ dày co rút. Chuyện này thật sự rất khó để chấp nhận.

“Không có khả năng này!” Cô nàng mập nhìn tôi, dùng sức lắc đầu nói: “Điền Đại Thu chỉ có một chiếc quan tài đá dùng để nuôi dưỡng mẹ cô, sẽ không có đủ quan tài đá để nuôi dưỡng thêm một người phụ nữ động Lạc Hoa!”

“Vậy nếu là hình thi nhất phái?” Tôi đột nhiên nghĩ đến cái kia có thể sắp xếp vô số hàng, đôi mắt nặng nề hỏi.



Trên xe lập tức chỉ còn tiếng gió thổi bên ngoài, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Nếu hình thi nhất phái muốn trực tiếp làm chuyện gì đó, như vậy đứa bé trắng mập có phải là người của hình thi nhất phái hay không? Nếu không làm sao lý giải việc cậu ta ở phần mộ của mẹ tôi, tên Trọng Đồng Tử kia tìm đến đây?

“Trước hết đi đến Tàng Âm Địa đã, tìm Đinh Lương và Vương Uyển Nhu xong rồi chúng ta lại đi đến Cổ động. Sau đó mọi người để ý chút manh mối, tất cả mọi người đều có thể biết đại khái!” Trường Sinh vuốt tóc tôi rồi an ủi.

“Tên quỷ sai kia cũng chưa chắc đã biết!” Đại Hồng nhấp môi, giọng điệu rất khinh thường nói: “Tên quỷ sai ngay cả hóa thi còn không biết, thế mà không biết xấu hổ nói quỷ sai một nghìn năm!”

“Vậy cô nói xem là cái gì!” Vẻ mặt của cô nàng mập không đúng lắm.

Toi cũng có thể hiểu được, dù sao Vương Uyển Nhu cũng có cảm tình với chúng tôi nhiều năm như vậy, hơn nữa bình thường cũng giúp chúng tôi không ít việc. Cô nàng mập giúp cô ấy nói chuyện cũng là điều hiển nhiên.

Đại Hồng mím đôi môi đỏ, cười nói: “Muốn hóa thi cần gì phải một người hai xác cơ chứ! Đầu tiên là dùng sợi linh hồn ăn thịt người rồi rút xương, sau đó lại để cho con nhện trắng đẻ trứng, dùng biện pháp hóa giải tác dụng của sợi linh hồn, rồi dùng xương trắng để tái tạo ra một đám người. Tuy nhiên bởi vì xương cốt có hạn cho nên lớp thịt thịt ở bên trong có thể nhìn thấy những sợi linh hồn. Nào có phiền phức giống như tên quỷ sai kia nói đâu, cái gì mà còn phải dùng sợi linh hồn khâu lại nữa chứ. Đầu năm nay đã có công nghệ cao rồi, ai còn thèm đụng vào kim khâu chứ!”

“Cái này cũng được à?” Trên mặt cô nàng mập tràn đầy sự không tin tưởng.

“Điều này có thể là sự thật!” Trường Sinh nhìn Đại Hồng, sau đó kéo cô nàng mập về phía sau rồi nói: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết, cô tới từ đâu không?”

“Tôi?” Đại Hồng đưa tay chỉ vào chóp mũi của mình, có vẻ như rất mất hứng, nói: “Cho đến bây giờ anh vẫn không biết tôi đến từ đâu sao? Tên đó biết đấy!”

Tôi nhìn theo ngón tay mảnh mai của cô ấy chỉ về phía trước, chỉ thấy tay của Đại Hồng đang chỉ vào Nguyên Thần Tịch mặt lạnh đang lái xe phía trước.

“Tôi biết!” Tay cầm vô lăng của Nguyên Thần Tịch bất động, giọng nói trầm thấp: “Tôi biết cô cũng đến từ nơi đó.”

“Đúng thế!” Trên mặt của Đại Hồng ngập tràn sự tự hào, ngón tay chỉ vào bốn người chúng tôi rồi nói: “Mấy người đều phụ thuộc vào tôi.”

“Cái gì?” Đôi mắt cô nàng mập híp lại, nhìn chằm chằm vào Đại Hồng rồi nói: “Cô đừng có nói lung tung.”

“Cô ấy đến từ Linh giới!” Bàn tay Nguyên Thần Tịch đặt trên vô lăng, anh ta quay đầu lại nhìn chúng tôi và nói: “Nguyên nhân là vì chiếc quan tài đá và kiếm gỗ đào nên cô ấy mới đến đây!”

“Đừng nói!” Đại Hồng cuống quýt xua tay, lắc đầu nói: “Chuyện quan tài tôi không biết có chuyện gì xảy ra nhưng tôi có thể cảm nhận được đó là yếu tố quyết định đến việc tôi có thể trở về. Còn kiếm gỗ đào cũng chỉ là một cách nói mà thôi, giống như vảy rồng của mấy người, đó cũng không phải vảy rồng thật sự. Ngược lại đó là một thứ rất ghê tởm, cho nên đừng có nói tôi biết nữa!”

“Vậy chiếc quan tài đá là sao?” Đôi mắt của cô nàng mập đột nhiên sáng lên, cô ấy nhìn Đại Hồng bằng ánh mắt sáng rực.

Đại Hồng vội vàng xua tay và nói với chúng tôi: “Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra! Tôi đến từ nơi tôi ở, cũng chính là nơi mà mọi người gọi là Linh giới. Lúc đó tôi rất hoảng sợ, ngay cả quỷ sai cũng không thèm để ý đến tôi! Tôi từ từ đi tìm, sau đó gặp được Nguyên Linh, trùng hợp lúc đó anh ta cũng vừa tìm được một chiếc quan tài đá, cho nên tôi…tôi…Tôi có nói với anh ta về chuyện nuôi dưỡng thần, không ngờ rằng anh ta coi nó là thật!”

“Thì ra là do cô!” Cô nàng mập rất muốn cắn chết Đại Hồng, đôi mắt hung dữ nhìn Đại Hồng nói: “Thì ra nguồn gốc của tất cả những chuyện này là do cô!”



“Cũng không thể trách tôi được!” Đại Hồng dùng sức lùi về phía sau, hai tay chắn cô nàng mập lại rồi nói: “Lúc tới đây, tôi còn rất nhỏ, cái quan tài đá kia có cảm giác khác thường với tôi, cho nên tôi đoán có thể ở bên trong xảy ra chuyện gì. Lúc ấy, Nguyên Linh vẫn là một chàng trai đơn thuần của tộc Miêu, thường đem đồ ăn ngon đến cho tôi. Cho nên, tôi mới nói chuyện nuôi dưỡng thần cho anh ta nghe!”

“Vậy sau đó tại sao cô lại trở thành như thế này?” Tôi được Trường Sinh thông khí nãy giờ, rốt cuộc cũng thấy khá hơn. Khi nhìn thấy vẻ mặt đơn thuần của Đại Hồng, tôi mới cẩn thận hỏi.

Gương mặt Đại Hồng đột nhiên trầm xuống, nói một cách đầy căm thù: “Lúc ấy, có một người phụ nữ ở động Lạc Hoa mang thai, Nguyên Linh nhân cơ hội này muốn thử nuôi dưỡng thần xem sao, tôi cũng chỉ nghe nói, cho nên muốn ngăn anh ta lại. Không ngờ rằng anh ta lại hạ cổ với tôi, đầu óc tôi rất nặng nề, không biết đã ở nơi nào ngây người bao nhiêu năm. Sau đó tôi đã gặp được người phụ nữ chết tiệt đó, thế nhưng lại dám lột da của tôi!”

Tôi vội vàng vẫy tay với Đại Hồng, có vẻ như cô ấy là một con quái vật đã sống hàng trăm năm!

“Vậy mẹ của Nguyên Thần Tịch đã thụ thai bằng cách nào?” Hứng thú của cô nàng mập dâng lên, cô ấy cũng không còn cảm thấy muốn cắn chết Đại Hồng nữa mà chỉ mỉm cười hỏi Đại Hồng.

Ánh mắt tôi vô thức nhìn về phía trước, gân xanh trên bàn tay đang cầm lái của anh ta đã hiện lên rõ ràng. Trong lòng tôi nhất thời được an ủi, thì ra không phải anh ta đối với chuyện gì cũng không có cảm xúc!

“Làm sao tôi biết được!” Mắt Đại Hồng liếc một cái, ra vẻ không muốn quan tâm đ ến gì cả rồi nói: “Mẹ nó, tôi vừa mới nói huyết thống càng thuần khiết càng tốt, ai mà biết được mẹ của cậu ta có ăn nằm với chú hay ông ngoại của cậu ta để mang thai hay không!”

“Bùm!”

Chiếc xe vang lên một tiếng gầm rú, chúng tôi nghiêng người về phía trước. Tôi vội vàng ngẩng đầu lên thì thấy tay của Nguyên Thần Tịch đang giữ lấy vô lăng, còn dây leo và cành liễu phía sau người đã duỗi ra.

“Cậu đừng giận!” Đại Hồng sợ đến mức xua tay, nói với Nguyên Thần Tịch: “Mẹ kiếp, tôi không biết cái gì hết, tôi chỉ muốn ngăn cản Nguyên Linh lại nhưng anh ta lại hạ cổ với tôi!”

“Được lắm!” Khi tôi được nghe tất cả những chuyện cũ này, hét lên với Đại Hồng: “Nói tôi biết, sao gần đây lại chạy đến đây?”

“Tôi tỉnh táo mà!” Đại Hồng ngẩng đầu nhìn tôi, cười ha hả: “Tôi ở trong Miêu trại tỉnh táo lại, lập tức muốn đi Hoài Hóa tìm cô. Bởi vì năm đó khi tôi nhìn thấy cô, cô khiến cho tôi có cảm giác rất gần gũi, rất muốn hút máu của cô!”

Đôi mắt tôi liếc nhìn cô ấy, rõ ràng cô ấy đang nói dối!

“Tất nhiên, Trường Sinh không ngừng nói tốt về cô cho tôi nghe, cho nên tôi cũng ngại ăn thịt cô!” Đại Hồng nở một nụ cười quyến rũ với tôi rồi nói: “Tôi từng nghe lão Miêu nói về chuyện của quan tài đá, lúc đó mấy người đó nói chuyện cũng không tránh mặt tôi, cho nên tôi muốn tìm cô đầu tiên, sau đó mới nói về chuyện khác!”

“Vậy Trọng Đồng Tử không phải nói là cô dẫn anh ta đi tìm tôi hay sao?” Tôi nhìn Đại Hồng, luôn cảm thấy không thể tin tưởng cô gái này được, tốt nhất vẫn nên để mắt đến cô ấy nhiều hơn.

Đại Hồng vội nhìn Trường Sinh, nói: “Cái này phải hỏi Trường Sinh, tôi cũng không biết!”

“Vậy sao cô tỉnh táo lại được?” Ánh mắt của Trường SInh đột nhiên sáng lên, nặng nề nhìn Đại Hồng hỏi: “Hai mắt của cô có đồng tử trùng lặp, Trọng Đồng Tử cũng có! Cô nói cô vừa tỉnh táo đã đi tìm Trương Dương, sau đó Trọng Đồng Tử cũng tìm đến đây! Vậy cô nói xem sao cô lại tỉnh lại được? Năm đó, sư phụ đã dùng nhiều phương pháp như vậy mà cũng không cứu cô tỉnh dậy được! Tại sao lúc này cô lại có thể tỉnh lại được?”

Trong mắt của Đại Hồng đột nhiên xuất hiện sự mờ mịt, gương mặt tràn ngập sự hoảng loạn nói: “Đúng vậy! Làm sao tôi có thể tỉnh lại?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.