“Trương Dương “
Ngụy Yến thấy tôi không đi nữa, cẩn thận nhích lại gần tôi nói: “Nếu không chúng ta đợi đến trời sáng rồi hẵng đi tiếp?”
Tôi nhìn xung quanh, trong lòng lo lắng cho Trường Sinh, trừng mắt nhìn Ngụy Yến một cái nói: “Bây giờ chúng ta nhất định phải đi, chỉ là sương mù này tan đi toàn bộ có chút quái lại. Tối qua lúc cô ra khỏi hang đất kia có phải sương mù rất dày không?”
“Không có sương mù chúng ta càng dễ đi hơn, cô muốn có sương mù làm cái gì!” Ngụy Yến vô cùng không hiếu nắm tay tôi kéo về phía trước nói: “Dù sao cũng phải đi về phía trước, vậy đi nhanh chút đi, đến nơi còn có thể nghỉ ngơi sớm chút!”
“Chỉ sợ đến nơi chưa nghỉ ngợi thì mạng đã không còn nữa đấy!” Phía trước bỗng xuất hiện giọng nói của cô nàng mập.
Tôi vội ngẩng đầu nhìn thì thấy cô nàng mập bị mấy cành liễu trói lại, vẻ mặt đau khổ đứng ở phía trước nói: “Các cô còn muốn đi nghỉ, sao không nghĩ đến cứu tôi? Coi như không cứu tôi, các cô cũng phải tìm một chỗ trốn đi chứ!”
Khi nhìn thấy cô nàng mập tôi đã biết lần này chạy cũng vô ích, vội vàng kéo Ngụy Yến lùi ra sau mấy bước, tay trái tay phải cầm một tấm Dẫn Lôi Thiên Cương phù.
“Trương Dương bây giờ sao cô nhìn thấy tôi lại khẩn trương như vậy?” Quả nhiên Nguyên Thần Tịch từ từ đi ra khỏi đằng sau cây, nhìn tôi nói: “Bây giờ cô muốn tới Cổ Động, đi theo tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3544831/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.