Chương trước
Chương sau
Tôi bị kéo trở lại vài bước, lại cảm thấy đám sương mù kia ngày càng dày, cuối cùng ngay cả từ cổ mình trở xuống cũng đã không nhìn thấy, những em gái, anh trai của tộc Miêu kéo tôi chạy về phía trước.

Cố gắng quay đầu nhìn lại nhưng cũng chỉ thấy được sương mù, Nguyên Thần Tịch và những cành liễu của anh ta cũng không thấy được.

Xem ra trong sương mù này có cổ quái khác, đến Nguyên Thần Tịch lợi hại như vậy cũng bị chặn lại.

Trong lòng vô cùng buồn bực, không tới mình luôn đối phó với những lĩnh thể này, có một ngày lại phải để những quỷ sứ này tới cứu mình vậy chứ?

Hơn nữa lại có một số tiểu quỷ rõ ràng có vấn đề, nếu cô nàng mập ở đây, có lẽ sẽ bắt những tiểu quỷ này lại hỏi là ai dạy bọn họ tiếng Trung Quốc!

“Chị ơi đừng quay đầu lại, chỉ cần chạy theo chúng em là được!” Một em gái thành thạo nói tiếng Trung, vô cùng rốt ruột nói với tôi.

Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng chứ không hề nhìn thấy người, chỉ cảm nhận được có môi bàn tay nhỏ bé lạnh như băng đan kéo tôi, còn có ở phía sau đẩy tôi chạy vội về phía trước.

“Trương Dương! Trương Dương!” Ngụy Yến ở đằng sau gọi to nhưng lại không thể nhìn thấy tôi.

Tôi bị mấy con quỷ nhỏ này đẩy đến nỗi không có sức chống lại, mà cả người đang đau đến không chịu nổi vội nói với bọn họ: “Phía sau còn một chị nữa!”

“A Ninh A Vọng dẫn chị ấy đi theo sau, chị không cần lo lắng đâu!” Em gái tộc Miêu có vẻ nói được không ít tiếng Trung, kéo tôi sải bước nhanh về trước.

Không biết đã đi bao lâu, mãi đến khi sương mù dày đặc dần dần tan đi, tôi mới có thể dần nhìn thấy những quỷ nhỏ này.

“Chị có thể đi vào trong cái động kia!” Em gái tộc Miêu luôn nói chuyện với tôi chỉ vào một bụi cỏ nói.

Tôi vừa định hỏi cô bé tên gì thì thấy mấy bé đã tán loạn như chim muông.

“Trương Dương!”

Ngụy Yến đột nhiên nhào tới muốn kéo tay tôi, lại rụt tay về nghĩ một chút rồi lại giữ tay phải của tôi nói: “Nguyên Thần Tịch kia bị điên rồi à?”

Trong lòng bị cô ấy hỏi làm nghẹn đi, Nguyên Thần Tịch đang muốn thành thần đến đi rồi sao, thế mà còn muốn cắn nuốt tôi và Trường Sinh.

Lúc này tôi rất tò mò Nguyên Linh và Điền Đại Thu rốt cuộc là loại thần kinh gì mới có thể nuôi ra được thứ như vậy đây?

Dùng người làm thí nghiệm rất thú vị sao?

Cho dù người giống Nguyên Thần Tịch có thể duy trì dung mạo thiếu nhiên mấy trăm năm nhưng thỉnh thoảng anh ta vẫn quên mất một số chuyện, hình như thỉnh thoảng còn biết thành trẻ con nên anh ta mới muốn cắn nuốt tôi và Trường Sinh sao?

Đột nhiên phát hiện mình còn đang tìm lý do để từ chối cho anh ta, trong lòng khó hiểu, thiếu niên mặt lạnh kia đưa ngân châm cho tôi, hơn nữa vừa nghe nói tôi có thể dùng ngâm châm lại quỳ xuống cầu cứu người thân muốn tôi một đi không trở lại!

Nghĩ đến ngân châm, tôi vội mở ba lô lấy túi ngân châm ở tận trong cùng ra, nghĩ có lẽ lúc nữa sẽ cần dùng, chỉ tiếc là ngoại trừ một lần tôi thi châm cho Trường Sinh, còn lại không học được gì khác, không biết lần này còn có cơ hội thi châm cho Trường Sinh nữa không!

Vừa nghĩ đến Trường Sinh, trái tim tôi càng đau hơn, vừa rồi là do tôi xuất hồn đi nhìn cậu nhưng bị cậu cưỡng ép đưa về? Hay là trước khi chết cậu xuất hồn đến thăm tôi?



“Chị ơi! Chị ơi!” Lúc tôi đang ngẩn người thì thấy em gái tộc Miêu kia lại quay lại, đưa cho tôi một củ khoai lang lớn nói: “Cái này để chị ăn, ăn no mới có sức đối phó với tên khốn kia!”

Lúc này tôi rất tò mò muốn biết là ai dạy quỷ nhỏ này nói tiếng Trung, nhưng cũng muốn lấy việc cứu Trường Sinh làm chính, nắm chặt củ khoai lang gật đầu nói: “Ừm!”

Vội vàng nói với Ngụy Yến: “Cô thả hai con quỷ nhỏ trong quạt của cô ra đi!”

Ngụy Yến có chút không vui nhưng nghĩ lại vừa rồi lại được mấy con quỷ nhỏ này cứu, vung tay lên thả hai quỷ nhỏ kia ra ngoài.

Hai con quỷ nhỏ kia vừa rơi xuống đất đã vội vàng chạy ra sau lưng em gái tộc Miêu vừa tặng tôi khoai lang nói: “Chị A Hoa, Chị A Hoa, hai cô ta là người xấu đó!”

Em gái tộc Miêu được gọi là A Hoa sầm mặt lại nhìn chúng tôi, bĩu môi không nói lời nào lôi kéo hai quỷ nhỏ kia rời đi.

Nghe cô nàng mập nói con gái của tộc Miêu tính tình đều thẳng thắn, xem ra em gái A Hoa này đang hận chúng tôi đã thu hai con quỷ nhỏ kia, nhưng ai có thể biết được cuối cùng chính bọn họ đã cứu chúng tôi khỏi tay của Nguyên Thần Tịch chứ!

“Trương Dương!” Ngụy Yến hơi chột dạ, nắm tay dựa sát vào tôi nói: “Các em ấy tức giận à?”

“Nếu các cô muốn đến Cổ Động thì đi con đường nhỏ ở bên kia. A Công nói bây giờ trong rừng không có cổ nên các cô cứ yên tâm đi là được!” Em gái A Hoa đi hai bước, lại cực kỳ không muốn quay đầu nói với chúng tôi.

A Công?

Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình tượng một ông lão tộc Miêu, nhưng rất nhanh cóng bị bác bỏ, có thể dạy mấy con quỷ nhỏ này nói tiếng Trung chắc hẳn là vị A Công này, nói thế nào cũng là nhân tài xong ngữ tiếng Trung, tỷ lệ là người Trung Hoa cao hơn.

Ngẫm lại cũng không đúng, vị A Công song ngữ này có thể nhìn thấy những con quỷ nhỏ, vậy còn chưa biết là người hay quỷ, nếu qua chuyện này chúng tôi vẫn còn sống, tôi nhất định sẽ phải đi thăm hỏi vị A Công này.

“Thay chị cảm ơn A Công nhé!” Tôi thành ý lắc lắc củ khoai lang trong tay với em gái A Hoa, lôi kéo Ngụy Yến đi về hướng A Hoa chỉ.

Vừa đi vừa gặm mạnh củ khoai lang lớn, từ hôm qua đến nay, tôi chỉ được ăn một bữa cơm Miêu ở trong Miêu Trại, mà còn không chỉ là ăn cơm, cô nàng mập hình như còn thêm nguyên liệu để phòng sương mù trong Cổ Lâm này, sau đó tôi hôm qua cũng chỉ ăn một củ khoai lang, sáng hôm nay ăn một củ, vừa rồi ăn hai miệng, và hiện tại đang ăn khoai lang!

Trong đầu tôi đột nhiên sáng lên, có thể xác định được vị A Công này chắc chắn là mọt người, tối qua khoai lang để trong cái động chúng tôi ẩn thân chắc hẳn do vị A Công này để đó, chí ít từ chiều dài mầm khoai có thể phán đoán được.

Vừa nghĩ đến vị A Công này là người, một chuỗi lớn vấn đề xuất hiện, nếu là người vậy sao không đến gặp chúng tôi? Hơn nữa ông ta sao lại biết trong Cổ Lâm không có cổ, còn chỉ dạy mấy đứa quỷ nhỏ đến dẫn đường cho chúng tôi, theo lý thuyết ông ta hẳn sẽ biết chuyện gì đang xảy ra mới đúng chứ?

Một ông lão ẩn thân trong một Cổ Lâm dạy mấy con quỷ nhỏ nói tiếng Trung, đây là chuyện vĩ đại à? Vĩ đại đến mức tôi không biết nên nói về ông ta như thế nào nữa!

Lắc đầu làm mình không nghĩ đến chuyện này nữa, hiện tại việc cấp bách nhất chính là đi cứu Trường Sinh, khả năng quan tài đá thứ năm bị mở cũng đang tăng lên nhiều! Còn có cả sắc mặt của Nguyên Thần Tịch khi nghe nói Hắc Xà nuốt vảy rồng, hình như cực kỳ mất mát, nhưng khi nghe thấy tôi và Trường Sinh bị Tác Hồn dẫ lại vô cùng hưng phấn, cho nên mới vội vã xuống tay bắt tôi, giờ tôi không thể xác định được nếu lúc anh ta bắt được tôi, có phải sẽ lập tức cắn nuốt tôi hay không.

Cuối cùng cái dưỡng thần này xảy ra chuyện gì vậy?

Nếu Trường Sinh bị người ta bắt hồn hoán thai, vậy mấy ngươi sư phụ đi đâu rồi?

“Két! Két!” Tôi ăn từng miếng khoai, có chỗ hình như còn hạt cát nhưng tôi cũng lười nhổ ra mà nuốt thẳng xuống, dạ dày thật sự quá trống rỗng nên một ngày này cũng không có thời gian quản mình ăn thứ gì.



Ngụy Yến vẫn kéo cánh tay tôi không chịu buông ra, thậm chí tay còn luôn run rẩy, như thể tiếng tôi ăn khoai rất đáng sợ, cuối cùng sau khi đi hơn hai trăm bước, cô ấy nhỏ giọng nói với tôi: “Trương Dương trong khu rừng này yên lặng như vậy, lại còn không nhìn thấy, cô có thể đừng ăn nữa được không, nghe đáng sợ lắm!”

Tôi vứt miếng khoai lớn cuối cùng vào trong miệng, hiện tại trong Cổ Lâm ngay cả một con sâu cũng không có chỉ có sương mù len lỏi qua lá cây xào xạc, tiếng tôi ăn khoai quả thật hơi kinh khủng.

Nhưng âm thanh vừa dừng, Ngụy Yến lại run tay nói với tôi: “Trong ba lô của cô có còn phù phát sáng không, lấy mấy tấm ra đi, nơi này tối quá!”

Dọc đường tôi luôn dừng chân lại dò xét phía trước, mượn ánh trăng yếu ớt để đi, nghe Ngụy Yến nói vậy vội vàng dùng lực vỗ tay cô ấy nhỏ giọng nói: “Đường này tôi có thể đi nhưng nếu dùng Thần Hỏa phù thì Nguyên Thần Tịch sẽ rất dễ tìm thấy chúng ta!”!

“Ồ!” Ngụy Yến cẩn thận đáp lại, có chút tủi thân.

Cô ấy vừa đáp lại tôi lập tức cảm nhận được lòng bàn chân tê rần, không biết đã giẫm phải thừ gì hay do bàn châm nổi bóng nước, dù sao cũng làm tôi đáu đến hít sau một hơi, nhưng càng quá sâu làm cả người đau lên, vội vàng nặng nề thở dài một cái.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn cười, quả đúng là tự làm tự chịu mà, mấy năm đọc sách quá an nhàn, cái gì cũng không thèm luyện tập nên giờ chỉ có thể trách mấy năm đó sư phụ sư thúc nuôi tôi như nuôi heo!

“Soạt! Soạt!”

Mỗi một bước đi, dưới chân đều truyền ra tiếng lá cây bị gẫm xào xạc, tôi vẫn không dám thở mạnh, mà Ngụy Yến vẫn luôn kéo chặt tôi, không nói gì.

Trong lòng tôi tính toán cần phải đi bao xa để đến được Cổ Động mà em gái A Hoa nói, Nguyên Thần Tịch chắc chắn muốn đi, anh ta chắc cũng biết tôi muốn đi đâu nên đi đến nơi đó cũng là một phiên phức.

Suy nghĩ một chút, trong đầu tôi hơi choáng váng, vội vàng bật cái điện thoại Ma Đầu trong ba lô ra.

Khi tiếng “Xin chào Ma Đầu” vang lên, trong lòng tôi lập tức có hy vọng, nhưng cầm lên nhìn thì đến nửa ô tin hiệu cũng không có, nhất thời trong lòng cực kỳ khói chịu, nặng nề ném điện thoại ào trong ba lô.

Nếu có thể dùng vậy ít nhất cũng có thể giám độc Đinh gọi mấy người giúp tôi, tiền trong nhà Du Thụ Loan vẫn còn chút, đủ để mời mấy người trong nghề rồi, nhưng giờ điện thoại không gọi được, nửa điểm hy vọng cũng không có.”

“Có cần gọi chị Uyển Nhu không?” Ngụy Yến thấy tôi ném điện thoại di động, vội vàng nói với tôi.

Tôi lắc đầu mạnh, Ngụy Yến có thể đi theo tôi đi nhưng bởi cô ấy còn đang trong thời gian thực tập, nếu quỷ sai thật sự quả chuyện này, có lẽ cũng không tốt lắm.”

Dù sao nhân có nhân đạo, quỷ có quỷ đạo, huống chi là quỷ sai.

Thấy tôi lắc đầu, Ngụy Yến hơi thất vọng nhưng lại thở phào nhẹ nhõm nói: “Chị Uyên Nhu đã nói với tôi chờ sau khi tôi nhậm chức sẽ không thể tiếp quản chuyện ở dương gian nữa, nên chuyện linh thê theo sau tôi chỉ có thể truyền lời chứ không được động thủ. Nhưng bây giờ cô nàng mập và Trường Sinh đều không rõ sống chết!”

“Tôi có thể hiểu được!” Cả người tôi đau nhức, chỉ có thê chết lặng gật nhẹ đầu.

Chân đi từng bước một, thỉnh thoảng giơ chân đá phía trước, cũng may tuy có sương mù nhưng khá nhạt, cũng không dày như sương mù tối qua, ngược lại hình như càng đi lên càng nhạt, hình như còn có thể nhìn thấy ánh trắng.

Tôi vội dừng chân, lôi kéo Ngụy Yến dừng tại chỗ cố gắng suy nghĩ một chút.

Vừa mới tối qua những sương mù này hạ xuống, hơn nữa còn càng ngày càng đậm, ngược lại tản ra từ giữa trưa, đến bây giờ thì sắp tan hết sương mỳ.

Là do cổ trùng trong Cổ Lâm không còn, hay không còn côn trùng thải khí độc nữa? Hoặc là một lý do khác?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.