Giọng khàn khàn này nghe khá quen tai, nhưng dù sương mù đã tản bớt, nơi phát ra giọng nói kia lại vang lên từ cánh rừng bên kia dòng suối, tạm thời tôi không nhìn ra đó là ai.
“Xì! Xì!” Âm Long trên cổ tôi hình như vô cùng bất an, nó há miệng giận dữ muốn bay vọt sang.
Tôi cảm giác Âm Long trên cổ mình hơi cựa quậy, tôi vội vàng giữ chặt lấy nó, tất cả côn trùng trong rừng Cổ đều tập trung ở dòng suối này, nếu nó rơi xuống, không biết nó ăn sâu khác, hay là sâu khác ăn nó.
“Là bà già khốn kiếp đó!” Sắc mặt của cô nàng mập đột nhiên tối sầm lại, kéo tôi ra sau nói: “Chính là bà già đang nuôi khỏa cổ chết tiệt kia!”
“Cô ả béo này vẫn không biết ăn nói như xưa!” Quả nhiên là sư phụ chết giẫm của Tiếu Mỹ Lan, bà ta đang bước ra khỏi khu rừng.
Cách một dòng suối rộng một hai mét, hai bên có sương mù nên tôi chỉ thấy một bóng người mơ hồ với cái dáng lọm khọm.
“Là bà già lần trước hại cô và cô béo nằm viện đó à?” Ngụy Yến hóng được từ chỗ cô béo, cố gắng rướn cổ muốn nhìn rõ, nhưng hình như lại sợ té xuống suối lúc nhúc sâu bọ, còn sợ bà lão xấu xa kia phát hiện nên chỉ ước mắt lồi ra để nhìn xa hơn.
Tôi nắm chặt tay, bà già kia vốn còn tưởng cô trốn ở Hoài Hóa, không ngờ nhanh như vậy đã chạy vào khu rừng này rồi.
“Nguyên Thần Tịch, lão già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3544826/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.