Tôi đang cẩn thận nhìn động tác của Nguyên Thần Tịch thì nghe thấy tiếng “xì xì”, hai cái đầu rắn của Hắc Xà chia sang hai bên, xì lưỡi chậm rãi trườn về phía tôi.
Lúc này tôi mới phát hiện Hắc Xà không hướng đầu về phía trước là bởi vì nó căn bản không thèm để ý đến tôi, mục tiêu của có vốn là Trường Sinh hoặc Nguyên Thần Tịch!
“Xoạt!” Không biết Nguyên Thần Tịch đang làm gì Trường Sinh, nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu như anh ta thật sự muốn hại tôi và Trường Sinh, bằng hai chúng tôi thì chỉ có thể thành chút phân bón cho anh ta mà thôi.
“Ầm!” Hiển nhiên uy lực của Dẫn Lôi Thiên Cương phù khá mạnh, lôi quang chói mắt lập tức từ cửa hang đánh vào, liên tục đánh lên người Hắc Xà.
“Xì!” Hắc Xà xì một tiếng, thân rắn uốn éo, quật ngã tôi xuống đất.
Mắt tôi thấy sao vàng năm cánh, nhưng chẳng buồn chớp mắt, tôi ném thẳng hai lá Dẫn Lôi Thiên Cương phù ra ngoài.
Tôi bị sét đánh từ khi còn trong bụng mẹ, trò mà tôi chơi giỏi nhất trong đời này chính là chơi lôi, tôi không tin mình không thể chơi chết được một con rắn.
Tiếng sấm không ngừn vang lên, cơ thể con rắn đen kia bị tia sét đánh thẳng vào, hai cái đầu liên tục uốn éo về phía sau, cơ thể nó không tự chủ được run rẩy tại chỗ.
Tôi nhìn Hắc Xà run lẩy bẩy trên mặt đất, thầm thở phào nhẹ nhõm, đang định xoay người đi xem tình hình của Trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3343359/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.