Trường Sinh kéo tôi lùi về sau vài bước, chúng tôi căng thẳng nhìn vào hồ nước như nồi sữa đang sắp sôi.
“Ùng ục! Ùng ục!”
Hai bong bóng lớn trong bể nước vỡ ra, ngay lập tức toàn bộ bong bóng trong bể cũng biến mất, chỉ trong chốc lát cả mặt nước đã bình lặng không gợn sóng.
Căn phòng yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếp hít thở của bản thân. Tôi nén hơi thở lại, nhìn chằm chằm mặt hồ phẳng lặng kia.
Một lúc khá lâu sau cũng chẳng thấy Nguyên Thần Tịch hay người nhà họ Nguyên nào lên.
Tôi níu tay Trường Sinh không dám buông, sợ rằng sau khi sự tĩnh lặng này qua đi thì sẽ đột nhiên có thứ gì lớn nhảy ra từ trong hồ nước.
Lại đợi thêm một chút nhưng chúng tôi đã nghĩ nhiều rồi, trong hồ vẫn cứ tĩnh lặng như chén cháo nóng đang lạnh dần, chỉ thiếu có thêm một lớp màn thôi.
“Trường Sinh?” Tôi nhỏ giọng gọi Trường Sinh một câu, muốn hỏi cậu tiếp theo phải làm sao.
Nhưng vừa quay đầu lại đã thấy trên mặt cậu đầy những mảnh vảy, con rắn hai đầu gần như đang lắc lư trong thân thể làm cho cậu rất khó chịu.
Tôi hốt hoảng, trong tình huống như thế này chỗ dựa duy nhất chỉ có Trường Sinh mà thôi!
Tôi vội kéo Trường Sinh lại, nhanh như bay kết ấn định hồn lên trán Trường Sinh rồi lắc mạnh tay cậu.
Làm đến như vậy rồi Trường Sinh vẫn chẳng có chút phản ứng nào, đến cả tay cũng bắt đầu xuất hiện vảy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3343358/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.