"Vụt." Tôi nhanh chóng dán một lá Định Hồn phù lên trán Tiểu Hoàng, hy vọng có thể tạm thời ổn định được anh ta.
Dán Định Hồn phù xong, tôi mới ngưng thần tìm ba ngọn lửa sinh mệnh của anh ta, nhưng mà bất kể tôi có tìm kiếm như thế nào cũng không tìm thấy được, đồng tử của anh ta lại vẫn chưa bị giãn ra.
Lại là một quái thai hồn không rời khỏi xác, tôi gật đầu với Viên Sĩ Bình, lúc này Tiểu Hoàng đã chết rồi, hoặc là siêu độ cho anh ta hoặc là trực tiếp xua tan (ở đây nghĩa là đuổi ma) anh ta.
Cái trước anh ta thạo hơn, cái sau thì tôi chỉ cần một tấm Dẫn Lôi phù là xong.
"Thiên thời, địa lợi, nhân hòa." Viên Sĩ Bình vừa nói xong sáu chữ này, hai tay kết thành pháp ấn, ấn vào đỉnh trán của Tiểu Hoàng.
"Ngon quá!" Tiểu Hoàng bỗng chộp tới trước mặt Viên Sĩ Bình.
Lá Định Hồn phù đó vẫn nằm yên trên trán Tiểu Hoàng, không hề bị di chuyển tí nào, nhưng Tiểu Hoàng lại vẫn không hề có chuyện gì hết.
Viên Sĩ Bình vội vàng thu tay lại, hai tay nắm lại trực tiếp đấm lên đầu Tiểu Hoàng.
Âm thanh nặng nề vang vọng khắp hang động, nhưng tôi chỉ thấy Tiểu Hoàng vẫn cười ha ha một cách ngốc nghếch, trong mắt vẫn là biểu cảm hưởng thụ, không hề thay đổi.
"Ngon lắm!" Bị Viên Sĩ Bình đấm một phát nặng nề vào đỉnh đầu nhưng Tiểu Hoàng vẫn cười nói loạn trí như cũ.
"Vụt." Tôi giơ hai tay lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nu-quan-tai/3335683/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.