Những ngày kế tiếp trôi qua rất bình thường, vẽ tranh sống qua ngày. Lâu lâu sẽ mang tranh đến triển lãm nghệ thuật của bằng hữu hoặc đi ăn bữa cơm với đám bạn, nói chung làm gì thì làm tôi không đến quán bar Angels Valley đó nữa. 
Thậm chí tôi còn có suy nghĩ muốn nghiêm túc tìm một người phụ nữ yêu đương sau đó kết hôn rồi sinh một đứa nhỏ. 
Nhưng dĩ nhiên chỉ dừng lại ở suy nghĩ mà thôi, bởi vì lần kết hôn không thành công lúc trước khiến tôi đâm ra sợ hãi hôn nhân. Tôi sợ mình không thể mang đến hạnh phúc cho người phụ nữ đó, sợ rằng vì tôi chỉ là một họa sĩ hạng hai nên cô ta lại sa vào vòng tay người khác. 
Công việc của tôi là vẽ những tác phẩm trang trí trong nhà, mặc dù không nổi tiếng nhưng tranh của tôi rất được ưu chuộng tại phòng triển lãm tranh của người bạn. Mặc dù đôi khi có ít người mua tranh, nhưng chí ít có thể trang trải cuộc sống. Tôi nghĩ có thể kiếm sống bằng công việc đam mê đã là may mắn lắm rồi. 
Tôi từ nhỏ thân thể yếu ớt, cả người như cái bình chứa thuốc, cho nên khi mấy thằng con trai khác ra ngoài chơi đùa, tôi chỉ có thể ngồi trong nhà đọc sách vẽ tranh. Khi lớn lên, mặc dù người không dễ bệnh như xưa nhưng vẫn yếu hơn người thường. 
Khí trời bắt đầu lạnh dần lên, cảm thấy mình sắp cảm lạnh đến nơi, cả người nóng lên khó chịu, hại tôi mỗi ngày quấn mình kín bưng như đòn bánh tét để tránh cảm lạnh. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nhuoc-cong-vay-thi-sao/199404/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.