Trời về tối, gió Tây Bắc dường như mạnh dần lên.
Ân Thập Thất đi lên tháp quan sát chính của căn cứ 7085, phát hiện Cố Phi Phàm đang ngủ dựa vào góc tường.
Thiếu niên ngẩn ra, nhẹ nhàng bước đến.
Trước đây người này sạch sẽ bao nhiêu thì trải qua mấy ngày sát hạch lại bụi bặm, lem luốc bấy nhiêu, đầu tóc bết dính, song khuôn mặt say ngủ trong bộ quân phục bẩn thỉu vẫn đẹp đến hư ảo.
Có lẽ bị tiếng bước chân làm cho giật mình, Cố Phi Phàm đang cuộn tròn ngủ say đột nhiên mở bừng mắt, nghiêng đầu nhìn Ân Thập Thất.
"Anh, anh Phi Phàm." Ân Thập Thất tự dưng hơi hoảng sợ, cậu nhóc lắp bắp, "Cơm, cơm tối xong rồi."
"À." Cố Phi Phàm vươn vai, nở nụ cười biếng nhác, "Thập Thất nhà chúng ta giỏi quá."
Ân Thập Thất nóng bừng cả mặt, vừa ngượng ngùng vừa vui mừng, anh Phi Phàm vừa tỉnh dậy thật sự rất thân thiện. Nhưng đáng tiếc là kiểu thân thiện này chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn khi Cố Phi Phàm vừa thức giấc. Tất nhiên, anh Phi Phàm bình thường cũng thật dễ gần nhưng Ân Thập Thất luôn cảm thấy có gì đó khác lạ.
Y như rằng.
Không đến mười giây, nụ cười chây lười đã biến mất.
"Đi thôi." Cố Phi Phàm đứng dậy với trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
"À, dạ." Ân Thập Thất đuổi theo sau.
Đêm nay, bữa tối ở căn cứ 7085 rất phong phú.
Cùng lúc đó, Nhiếp Chinh đang giải quyết bữa ăn trên một chiếc Phong Khoa.
Cục Mật vụ đã khởi hành từ một giờ trước, điểm đến tiếp theo là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nguoi-xuyen-thu-nam-duoc-cot-truyen/1302290/chuong-16.html