Chương trước
Chương sau
Theo thống kê, có ít hơn 3% những người có dị năng hệ Không gian, nếu nói riêng về khả năng lưu trữ không gian, ước tính còn nhỏ hơn 3‰. Dị năng lưu trữ không gian rất thực dụng, đặc biệt là khi vận chuyển các vật phẩm khối lượng lớn, giá trị cao và cần được bảo mật. Một người có dị năng này còn hơn hẳn một đội vận chuyển được trang bị hoàn hảo.
Tuy nhiên, không phải cứ đặt chúng vào kho hàng không gian thì có thể yên tâm phê pha, bởi có một số người sở hữu dị năng hệ Quy tắc có thể cưỡng chế phá vỡ chiều không gian.
"Phá vỡ chiều không gian của cậu." Nhiếp Chinh nói, "Tuy hơi mất công nhưng đối với tôi cũng không khó khăn lắm. Chỉ là hậu quả đối với cậu có hơi nghiêm trọng, từ tinh thần rối loạn, năng lực giảm xuống cho đến mất sạch ý chí, tính mạng nguy hiểm, nên là ——"
Cục trưởng Nhiếp không hề gấp gáp, giống như đang hỏi một chuyện thật bình thường: "Cậu có chắc chắn muốn để tôi lấy giúp không?"
"Cục trưởng Nhiếp, đừng đừng đừng! Chuyện này không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi!"
Cao Kiên lồm cồm bò tới, không đứng dậy mà quỳ rạp trên mặt đất, mũi gần như chạm vào đáy ủng của Nhiếp Chinh.
Ngay khi những người khác nghĩ rằng Đội trưởng Cao sẽ ôm đùi Cục trưởng Nhiếp để cầu xin lòng thương xót, gã đột nhiên ——
Một khẩu súng nhỏ bất ngờ xuất hiện trong tay Cao Kiên, góc độ lẫn vị trí vừa phải, ngay cả ngón trỏ của gã cũng đã đặt lên cò súng.
Cách cách cách ——
Tiếng cướp cò vang lên!
Đòn tấn công của Cao Kiên rất hiểm độc, cự ly gần và ảnh hưởng từ tư thế ngồi khiến Nhiếp Chinh gần như không thể né tránh.
Âm thanh khe khẽ vang lên, tất cả các viên đạn đều trúng vào một lá chắn vô hình.
Nhiếp Chinh không né tránh mà lơ hẳn đòn tấn công, bởi anh có một Tường Không Khí đủ mạnh để ngăn đạn.
Khi viên đạn đầu tiên bắn trượt, Cao Kiên đã phát giác có chuyện bất ổn, nhưng may thay gã đã bắn hết toàn bộ băng đạn.
Sau khi kết thúc phát súng cuối cùng, mặt của gã cắt không còn giọt máu.
"Được, tôi biết lựa chọn của cậu rồi."
Nhiếp Chinh đứng dậy, anh dùng tay phải kéo Cao Kiên lên, mặc cho Đội trưởng vùng vẫy hay chống cự, anh vỗ tay trái vào ngực gã.
Trong phút chốc, ánh sáng và bóng tối xung quanh chấn động mãnh liệt.
Cao Kiên hét lên một tiếng thảm thiết.
Chấn động vẫn tiếp tục, ánh sáng và bóng tối hội tụ rồi dao động lăn tăn như làn sóng.
Tiếng kêu gào của Cao Kiên càng thêm thê lương.
"Như có cảm giác tinh thần bị chia cắt." Người hành hình tàn nhẫn nói, "Nó cũng giống với cảm giác trước khi chết của người siêu năng lực bị cậu xử tử bằng chiếc máy này."
Cùng lúc đó, một chiếc tủ kim loại cao bằng nửa người dần xuất hiện sau lưng Cao Kiên. Hình ảnh chiếc tủ từ từ trở nên rõ ràng, cuối cùng dòng chữ ở góc trên bên phải cũng hiện ra —— Thiết bị phân ly tinh thần công suất cao (cỡ trung bình).
Khi cỗ máy kia hiện rõ thì tiếng hét của Cao Kiên đã yếu dần, khuôn mặt gã trở nên xám xịt như thể bị rút cạn sinh khí.
Nhiếp Chinh buông tay, mặc kệ Cao Kiên ngã sõng soài trên nền đất.
Anh quay đầu nhìn sĩ quan đứng bên cạnh: "Đưa gã đi, đây là nhân chứng." Sau đó Nhiếp Chinh nhìn về cỗ máy, "Còn đây là vật chứng."
"Bây giờ," Cục trưởng Nhiếp xoay người, sải bước dài đi tới cửa, "Đã đến lúc tìm Phí Vân Hải."
Đến căn cứ 7101 không phải để 'cưỡi ngựa xem hoa', anh cần đối phó không chỉ một Cao Kiên nhỏ bé.
_
Mười hai giờ trưa.
Ánh mặt trời bị ngăn trở bên ngoài rừng rậm, hơi thở trong lành hoà quyện cùng hương vị bùn đất.
Ba tên siêu năng lực Đặc khu 8 nằm sải lai trên mặt đất, tay chân bọn chúng bị trói chặt.
'Kim chủ giàu sụ' Cố Phi Phàm ngồi chễm chệ trên tảng đá đang mân mê con dao găm bén nhọn trong tay. Một trong những người bị trói thành cái bánh tét lắp bắp: "Cậu, cậu muốn gì?"
Cố Phi Phàm nói như đúng rồi: "Tôi muốn xem mấy người biểu diễn tài năng."
Đám tù binh:???
Chẳng mấy chốc, ba tên tù binh đều bị quăng quật khắp nơi. Cố Phi Phàm xách một người lên, dịch chuyển tức thời đến một nơi xa xôi, sau đó yêu cầu tên kia thú nhận dị năng của từng người. Tiếp tục dùng cách này tra hỏi hai tên còn lại để tránh việc các tù binh thông đồng giấu giếm.
Kết quả tra hỏi: Ngoài cường hoá thể chất thông thường, tù binh 1 có dị năng điều khiển gió như một vũ khí; tù binh 2 thì tầm thường, không đáng kể; tù binh 3 có một dị năng hệ Tinh thần hiếm thấy, có thể phát hiện vị trí của người siêu năng lực xung quanh.
Sau khi xác nhận ba lời khai không mâu thuẫn, Cố Phi Phàm để số 1 và số 3 biểu diễn tại chỗ, kích hoạt thành công hai dị năng mới trong hệ thống.
Tiêu mất ba mươi vạn, hai dị năng trên xuất hiện trong danh sách các kỹ năng hiện có.
Lưỡi Dao Gió: Kiểm soát không khí, cường độ lưỡi gió 1, cấp 1, có thể nâng cấp (mức độ thành thạo 0%)
Dò Thám: Định vị người siêu năng lực, phạm vi 10 mét, cấp 1, có thể nâng cấp (mức độ thành thạo 0%)
Đối với kết quả này, Cố Phi Phàm khá hài lòng, Lưỡi Dao Gió tuy có hơi vô vị nhưng Dò Thám lại rất hữu dụng, thăng lên mấy cấp ắt hẳn có thể mang lại hiệu quả kinh người.
Nói lời phải giữ lấy lời, cậu không giết ba tên siêu năng lực Đặc khu 8, nhưng cậu trói bọn họ vào cây bằng quần và thắt lưng của chính chủ.
Xử lý ổn thoả, Cố Phi Phàm hỏi Ngải Cửu: "Em có bị thương ở đâu không?"
Cô bé rụt rè lắc đầu.
Trong nguyên tác có đề cập Ngải Cửu vốn nhút nhát, Cố Phi Phàm không để bụng: "Bạn của em đâu, hình như tên Ngải Phách, sao hồi nãy không thấy cô ấy?"
Ngải Phách là cô nàng có thành kiến không thể giải thích được với Cố Phi Phàm, cô ấy và Ngải Cửu cùng một đội.
Sắc mặt Ngải Cửu càng tái nhợt, cánh môi run rẩy: "Bị... giết rồi."
Cố Phi Phàm gật đầu, không xoáy sâu vào đề tài này: "Vậy chúng ta quay lại chỗ vừa rồi xem hai người còn lại thôi."
Vượt qua sườn núi rồi đến chiến trường ban nãy, phát hiện hai người siêu năng lực Đặc khu 7 đã biến mất. Ân Thập Thất đi tới lục lọi thi thể của tên Đặc khu 8 trên mặt đất, tức giận đùng đùng: "Không có bảng tên."
Lẽ ra bảng tên của kẻ này phải thuộc về đội 25, hai thằng nhóc kia 'lấy oán trả ơn' trộm đi công sức của người khác. Cố Phi Phàm nói mấy câu xoa dịu nam chính, sau đó quay đầu nói với Ngải Cửu: "Vậy mấy ngày kế em đi theo chúng tôi đi. Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ dẫn em hoàn thành kỳ sát hạch."
Không biết khi nào kho hàng không gian của Ngải Cửu sẽ thức tỉnh, nhưng vì mối quan hệ tốt đẹp giữa cô bé và Ân Thập Thất trong nguyên tác, Cố Phi Phàm cũng sẵn lòng giúp đỡ Ngải Cửu.
Ngải Cửu đương nhiên đồng ý. Cô bé còn nhỏ, từ trước đến nay vẫn không hiểu tại sao Ngải Phách lại nói Cố Phi Phàm chuyên làm mấy hành động vô liêm sỉ, thành ra cô bé không phân vân gì cả.
Ân Thập Thất thoát khỏi cảm giác bực dọc vì bảng tên bị đánh cắp, nói tỉnh queo: "Anh Phi Phàm, giờ chúng ta đi bắt cá nha."
Cố Phi Phàm ho khan: "Xung quanh đây nguy hiểm, tốt nhất đừng đi lung tung."
Ngải Cửu ở đây, dù gì cũng phải biết giữ ý tứ.
Nam chính vẫn chưa có khái niệm tình cảm khác phái, ước chừng còn chưa thông suốt, nhưng có vẻ nguyên tác《 Khung Kính 》không có thiết lập nữ chính.
Không thể bắt cá nhưng bắt những động vật nhỏ khác thì không vấn đề gì.
Khi trở về căn cứ 7085, Ân Thập Thất có được một con thỏ, hai con gà lôi và một nắm rau rừng như ý nguyện. Với nguyên liệu tươi ngon, dụng cụ tiện dụng và gia vị phong phú, Ân Thập Thất chẳng cần thầy dạy vẫn có thể thành công chế biến hai mặn một canh. Một con thỏ được nướng trên than hồng, hai con gà thì hầm nhừ, luộc thêm nắm rau rừng, cách nấu tuy đơn giản nhưng rất ngon, so với bữa tối hôm trước thì hơn hẳn một bậc.
Cố Phi Phàm phải thừa nhận rằng Ân Thập Thất thật sự có tài nấu nướng, nguyên tác không đề cập là đã chôn vùi thiên phú của cậu nhóc rồi.
Chiều nay, căn cứ 7085 bình yên vô sự, còn căn cứ 7101 thì ngược lại.
Nhiếp Chinh dẫn theo ba mươi người trong đợt tuần tra biên giới, tất cả đều là sĩ quan đắc lực của Cục Mật vụ. Ban đầu còn có cảm giác 'chuyện bé xé to', cũng bị Trung đoàn trưởng Mạnh Tề Thế bảo là ra oai, nhưng bây giờ tất cả đã có đất dụng võ.
Trung đoàn 710 có biên chế mười vạn người, đa số là binh sĩ bình thường, danh sách người siêu năng lực thì hơn một nghìn, ngoài nhóm siêu năng lực độc lập do Cao Kiên dẫn đầu còn có lực lượng bảo vệ cơ quan chỉ huy Trung đoàn.
Đội bảo vệ tầm một trăm người, có vẻ còn nhiều hơn số sĩ quan của Cục Mật vụ. Nhưng sự chênh lệch về sức chiến đấu giữa người siêu năng lực lớn hơn nhiều so với người bình thường, số lượng không phải là mấu chốt của chiến thắng hay thất bại.
Phí Vân Hải rốt cuộc bị chặn lại ngay chính văn phòng sang trọng của hắn bởi Nhiếp Chinh.
Nhiếp Chinh cũng không rảnh lá mặt lá trái với hắn nữa, anh tước sạch vũ khí của Phí Vân Hải và nhóm người của hắn.
Phí Vân Hải tức giận, hắn biết Nhiếp Chinh là người ương ngạnh và cách làm việc cũng chẳng nể tình ai, nhưng không ngờ người này lại thật sự làm tới mức đó.
Lên mặt với Cục Dân số, Cục Thương nghiệp, Cục Đối ngoại này kia thì không nói, nhưng dám đối đầu trực diện với Bộ Quân sự, anh ta lấy đâu ra dũng khí?
"Nhiếp Chinh!" Phí Vân Hải bị đẩy ngã xuống sô pha gầm lên, "Anh cho rằng có Chủ tịch Hội đồng chống lưng thì muốn làm gì là làm hả?!"
"Đoàn trưởng Phí nói sai rồi." Nhiếp Chinh ung dung đi tới bàn làm việc khổng lồ của Phí Vân Hải, "Tôi làm việc theo quy tắc, nào có chuyện làm gì thì làm?"
Tàng trữ thiết bị phân ly tinh thần, đây là tội danh Nhiếp Chinh chuẩn bị cho Phí Vân Hải.
Thiết bị phân ly tinh thần, như tên gọi, là một cỗ máy có thể phân ly tinh thần của người siêu năng lực. Không còn nghi ngờ gì nữa, cỗ máy này là kẻ thù truyền kiếp của họ.
Các đặc khu Khung Kính đã thông qua một hiệp ước chung cách đây năm mươi năm, hạn chế nghiêm ngặt việc sử dụng các thiết bị phân ly tinh thần trên chiến trường. Theo quy định, tất cả các Trung đoàn Biên phòng không được tàng trữ và sử dụng chúng. Vì có liên quan đến người siêu năng lực nên máy phân ly tinh thần thuộc thẩm quyền của Cục Mật vụ.
'Tàng trữ thiết bị phân ly tinh thần' không phải là một tội lớn đối với một Trung đoàn trưởng như Phí Vân Hải, chỉ cần không gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng, nặng nhất cũng chỉ bị Bộ Quân sự xử phạt.
Phí Vân Hải đột nhiên nhận ra rằng, lúc này bất kỳ lời uy hiếp hay đe dọa nào đều vô hiệu, cho dù xét trên thân phận của hắn, Nhiếp Chinh cũng không thể sử dụng Luật hành động đặc biệt.
Lưu ý: Luật hành động đặc biệt Đặc khu 7 cho phép Cục Mật vụ 'tiền trảm hậu tấu' đối với cư dân bậc A không thuộc quân đội, toàn bộ cư dân bậc B và C. Tra tấn Cao Kiên chính là sử dụng luật này.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Phí Vân Hải đã bình tĩnh hơn, hắn ngồi thẳng lưng, lấy lại khí chất của một Trung đoàn trưởng. Hắn quyết định sẽ không hợp tác bằng mọi cách. Trước khi Lý Thành Hiền chính thức trở mặt với Bộ Quân sự, Đại sát tinh Nhiếp Chinh này dù có làm gì cũng không thể nhận được sự ủng hộ của Hội đồng. Sau đó chỉ cần Pinnacle nhận được tin tức, Cục Mật vụ sẽ không thể tiếp tục hạn chế quyền tự do của hắn.
Nhưng Cục Mật vụ đâu có xách tay không đến, làm gì có chuyện để người an nhàn ở đây?
"Cục trưởng." Một sĩ quan Cục Mật vụ đứng nghiêm ở cửa, báo cáo tình huống, "Đã thu được bằng chứng."
Bằng chứng gì?
Phí Vân Hải vừa mới bình tĩnh chợt lạnh sống lưng, lập tức có linh cảm không tốt.
Nhiếp Chinh gật đầu, nhìn sang Phí Vân Hải: "Chắc Đoàn trưởng Phí đang tò mò phải không?"
Phí Vân Hải rất ngoan cường, nhất quyết không hé răng.
Nhiếp Chinh cười, đường nét khuôn mặt của người đàn ông này vô cùng hoàn hảo, khi cười trông rất đẹp, nhưng Phí Vân Hải làm gì có thì giờ để chiêm ngưỡng.
"Cậu có một phụ tá thích sưu tầm video bí mật. Ừm, đặc biệt là loại cấp trên ngoại tình với người khác. Chẳng hay nếu tôi gửi những video đó cho Bộ trưởng Diêm thì thế nào nhỉ? Chắc là... tức giận?"
Phí Vân Hải gào lên: "Nhiếp Chinh, mày dám!"
"Nhiếp Chinh tôi đây có gì không dám." Nhiếp Chinh cười khẩy, "À quên nữa, người phụ nữ từng bí mật hẹn hò với cậu là một nhân viên tình báo của Cục Tình báo Đặc khu 10. Cục Mật vụ chúng tôi theo dõi cô ta nên vô tình tìm ra bí mật của Đoàn trưởng Phí."
"Tất cả mọi thứ chỉ là một sự trùng hợp."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.