“Cái, cái gì cơ?”
Lâm Kỳ kinh ngạc lớn tiếng hỏi lại, ngay cả Salou cũng là bộ dạng không thể tin nổi mở to hai mắt nhìn về phía Boel.
Boel cười khổ gật gật đầu nói: “Các cậu không có nghe lầm đâu, mẹ tôi đang ở trong tay của bán thú nhân đấy”.
Vừa dứt lời, ba người cùng lúc rơi vào im lặng. Lâm Kỳ giơ ngón trỏ gãi gãi bên tai, nói vậy bán thú nhân có lẽ bắt đầu từ 200 năm trước bị bại trận thì đã lên kế hoạch cho lần phản công này rồi, nếu thực sự như thế thì lần tiến công này bọn họ tất nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng cả, tộc sói đối với cuộc chiến này có lẽ nên cần bàn bạc kỹ hơn nữa.
“Khi bọn họ bắt mẹ của anh đi thì có từng nói điều gì hay không?” Sau khi trầm ngâm một hồi Salou mở miệng trước.
Boel lắc lắc đầu: “Cậu cũng biết đấy, giữa người cá và người cá trước đến nay luôn không có giao du với nhau mà, huống chi bọn tôi còn tự xưng là bá chủ của biển cả, cũng chưa từng lo lắng là sẽ có chủng tộc khác trên đồng bằng xuống biển bắt người. Lúc đó tôi cũng đang bị bắt, sau khi chúng tôi được phát hiện đã mất tích là bọn họ căn cứ theo dấu vết mà xác định là bán thú nhân làm”.
“Vậy anh……”
“Mẹ tôi lén lút đem tôi thả về biển” Boel nói một câu cho qua, rõ ràng không muốn nói thêm về vấn đề này.
“Bọn họ bắt đi Tông trưởng của người cá có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-nguoi-dung-dan/3032089/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.