Nơi này là gì? Địa ngục chăng? Tại sao lại đáng sợ như vậy? Cô phì cười, một nụ cười thật cay đắng…….
Rõ ràng không có ai canh cổng, thế mà cô lại không thể bỏ đi. Cái ngu ngốc ở đây chính là để kẻ thù biết được điểm yếu của bản thân, cô tự đánh giá như vậy. Hảo An quay người về phía cửa sổ, cô mở máy điều hòa với nhiệt độ khá thấp, ngồi khom lưng ngay đầu giường. Đôi mắt khép hờ lại để lộ hàng mi dày và đen cong vuốt. Ánh sáng bên ngoài không thể chen vào những tấm rèn cửa được đóng kín, tạo nên một khoảng không lạnh lẽo và trống rỗng, như chính bản thân của cô.
Lời của bà Diệp luôn lảng vảng trong đầu, có muốn cũng không thể dứt ra được:
- Giám đốc Ngô không mua mảnh đất nữa rồi, Hảo An con nói chuyện thế nào vậy?
- Con cứ đi học, ta sẽ đi làm thêm để kiếm tiền trả tiền thuê.
- Tuy sức khỏe ta không ổn định nhưng mà hiện tại ta rất khỏe, con đừng lo lắng.
Thở dài nhẹ, rốt cuộc cô đang làm gì vậy? Việc cô chống đối Dương Thiên Hàn chỉ làm bà Diệp thêm khổ. Ánh mắt cô bắt đầu nặng trĩu rồi dần mơ hồ đi, nhìn vào cõi xa xăm nào đó, nét mắt thờ ơ, không hồn. Cô đã gọi bằng điện thoại bàn về cho bà Diệp, đã định nói về việc mình làm, đã định nhận tội về cái việc mà người đời thường khinh rẻ này, nhưng rốt cuộc vẫn không thể mở miệng. Không khí quanh bắt đầu lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-em-gai-tong-tai-his-sister/1964393/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.