Ánh sáng từ bên ngoài cửa chiếu thẳng vào khuôn mặt đang ngủ yên của Hảo An khiến cô khó chịu, hơi nhíu mày, cô quay lưng lại để tránh ánh nắng sớm hôm, dúi đầu, áp sát mặt vào một chiếc gối kế bên mình để tận hưởng tiếp một giấc ngủ dài đang dang dở. Cánh tay nhỏ lười nhác gác nhẹ lên chiếc gối dài có một chút hơi ấm nhè nhẹ loan tỏa. Thật thoải mái, dễ chịu.
- Bảo bối tôi còn phải đi làm.
Dương Thiên Hàn mân mê khuôn mặt đáng yêu kia một lát, giọng nói nhẹ nhàng, điềm đạm.
Hảo An loáng thoáng nghe được giọng người đàn ông. Khuôn mặt nhăn lại, cánh tay di chuyển trên cái gốm ôm kia một lúc. Cái gối vừa dài vừa bự a, có điều nó không được mềm mại cho lắm thì phải.
- An An. - Dương Thiên Hàn gằn giọng nhắc nhở.
Kì thật hôm nay cái gối biết nói chuyện sao? Chắc cô lại ảo giác buổi sáng nửa rồi. Hảo An ôm cái 'gối' ấy, khuôn mặt nhỏ cọ xát vào tấm thân gối. thở nhẹ:
- Huwmmm................
- Tiểu An, còn không buông thì đừng trách anh. - Dương Thiên Hàn giọng oán trách, cư nhiên trong lòng cảm thấy rất vui. Ánh mắt trở nên hiền dịu hơn.
Hảo An lần này cảm thấy giọng nói ấy rất thực. Có giấc mơ nào mà gối cũng có thể nói chuyện được hay vậy? Không phải mơ thì là gì? Khó khắn giương đôi mắt nặng trĩu kia mở ra một chút liền bị ánh sáng hắt vào, Hảo An lấy tay che bớt ánh sáng lại, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-em-gai-tong-tai-his-sister/1964386/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.