Chương trước
Chương sau
Khi Quý Dương mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là khuôn mặt trắng nõn của một cô gái; mày liễu mắt hạnh; sống mũi cao đẹp; đôi môi hồng hào; đôi mắt đen láy đầy vẻ thương tiếc.
Lúc này, hai người đang ở trong chăn. Cô thân mật ôm lấy anh, dựa vào trong vòng tay anh; mái tóc lòa xòa trên trán lấm tấm mồ hôi; hai má ửng hồng.
Tay anh nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả của cô, gương mặt hai người đối diện với nhau.
Cô gái ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng tinh tế truyền đến: "A Dương, việc ở công ty bận rộn quá sao? Mọi chuyện đều giao cho anh xử lý hết à?"
"Ừ!" Anh thuận miệng đáp lại, giọng nói trầm và khàn, rồi nhắm mắt lại, giả vờ như đang mệt mỏi để tránh lộ ra sơ hở.
"Bọn họ lại bắt nạt anh." Lời nói của cô gái đầy vẻ bất mãn. Cô vươn cánh tay trắng nõn mảnh mai ôm lấy đầu anh, cúi người hôn "chụt" vào miệng anh, vào trán anh, bĩu môi nói: "A Dương, không thì đến công ty của cha em đi! Em không tin Quý Vĩ giỏi hơn anh. Bác đúng là bất công với anh quá!"
Quý Dương trở mình cô lại, kéo chăn bông lên, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên vầng trán mịn màng của cô. Anh không muốn nói nhiều, cất giọng trầm thấp, nhẹ nhàng dỗ dành: "Muộn rồi, ngủ đi!"
Cô gái cắn chặt môi dưới, sợ anh suy nghĩ nhiều, cuối cùng vẫn bị thuyết phục: "Đừng tức giận, em chỉ đang bất bình cho anh thôi. A Dương, anh rất xuất sắc, bác trai sẽ nhìn thấy điểm tốt của anh."
Đều là con cái giống nhau mà chênh lệch lại lớn như vậy. A Dương nhà cô đã làm việc rất chăm chỉ nhưng lại không được công nhận, còn Quý Vĩ có thể dễ dàng lấy đi thành quả nỗ lực của người khác. Rõ ràng Quý Dương nhà cô mới là cậu Cả danh chính ngôn thuận của nhà họ Quý mà.
"Không tức giận." Anh lắc đầu, nhẹ nở nụ cười.
"Em muốn nói với anh một chuyện." Cô gái vui vẻ ngẩng đầu nhìn anh, kéo dài âm cuối như tiếng nũng nịu, nhẹ nhàng nói: "Cuối tuần là tiệc sinh nhật của em, anh có thể dành một ngày để ở cạnh em không?"
Cô nói xong thì tỏ vẻ mong đợi nhưng cũng đầy lo lắng. Anh vốn rất bận nên cô phải hiểu chuyện.
"Được!" Quý Dương đồng ý không chút do dự.
"Anh là tốt nhất." Cô gái lại hôn lên cằm anh, trốn vào trong vòng tay anh, ngượng ngùng nói: "Tắt đèn đi, chúng ta đi ngủ, ngày mai anh còn phải đi làm nữa."
"Ừ!" Quý Dương giơ tay ra tắt đèn rồi nhắm mắt lại tiếp nhận ký ức.
Anh vốn là một linh hồn không có cơ thể, bị trói buộc vào hệ thống tiếp nhận nhiệm vụ, từ đó tự mình trải nghiệm qua các cuộc sống khác nhau. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người ước nguyện sẽ hiến dâng linh hồn của mình để duy trì sự vận hành của hệ thống.
Người trong ngực tên là Trịnh Giai Nguyệt, là mục tiêu của nhiệm vụ này, là con gái duy nhất của nhà giàu họ Trịnh, là sinh viên năm cuối của trường đại học thành phố T. Nhà họ Trịnh và nhà họ Quý là hàng xóm nên nguyên chủ và Trịnh Giai Nguyệt cũng là thanh mai trúc mã.
Đáng tiếc, nguyên chủ trên danh nghĩa là cậu chủ duy nhất của nhà họ Quý, nhưng trên thực tế còn có một người anh cùng cha khác mẹ. Mẹ ruột và cha Quý vốn là bạn học. Lúc đó, cha Quý là Phượng Hoàng Nam muốn trèo lên cao, có góp vốn mở một công ty, nhờ có sự hỗ trợ của ông ngoại nguyên chủ mới có thể trở mình. Mẹ của nguyên chủ lại là người đoản mệnh, đã bị bệnh rồi qua đời trước khi nguyên chủ trưởng thành.
Nhân lúc này, cha Quý lập tức cưới mối tình đầu ở quê nhà của mình vào cửa. Ông ta còn tuyên bố với người ngoài rằng đứa bé mà bà ta sinh cho ông là con riêng. Mà đứa con riêng Quý Vĩ này lại không học vấn, không nghề nghiệp, suốt ngày chỉ biết quần áo lụa là.
Hai nhà Quý - Trịnh vốn đã có hôn ước. Từ khi còn bé, Trịnh Giai Nguyệt đã thích nguyên chủ, cứ hay chạy theo đuôi anh ta, thích đến hơn mười năm. Nhưng bà mẹ kế lại cứ hay gây trở ngại hết lần này đến lần khác, muốn đẩy con trai mình lên. Tuy nhiên, khi Trịnh Giai Nguyệt được mười tám tuổi thì đã chủ động tỏ tình với nguyên chủ, dứt khoát xác định quan hệ.
Phải nói là Trịnh Giai Nguyệt thật sự rất thích nguyên chủ! Cô chủ nhỏ bướng bỉnh, kiêu ngạo khi ở trước mặt anh ấy thì lại trông giống như một con mèo con, vô cùng ngoan ngoãn. Cô thường hay chạy đến căn hộ của nguyên chủ để giặt giũ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Muốn hiền lành bao nhiêu thì hiền lành bấy nhiêu!
Nguyên chủ thì sao?
Từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, sau khi hai người ở bên nhau nguyên chủ cũng rất yêu cô, luôn cảm thấy thẹn đối với cô. Nguyên chủ luôn đặt cô ở đầu quả tim mà nâng niu, không muốn để cô phải chịu bất cứ thiệt thòi nào dù là nhỏ nhất. Tất nhiên, trong này cũng có xen lẫn vào một vài lợi ích. Trịnh Giai Nguyệt là con gái duy nhất của nhà họ Trịnh nên sau này chắc chắn sẽ có ích cho sự nghiệp của nguyên chủ.
Đồng thời, nguyên chủ vẫn luôn ra sức thể hiện bản lĩnh ở nhà họ Quý. Sự chèn ép bao năm qua khiến nguyên chủ trở nên rất tự ti, vừa muốn được ba ruột công nhận, vừa muốn đoạt lại tài sản của ông ngoại và mẹ, sâu trong nội tâm lại khát vọng có được sự coi trọng, tình yêu thương của người nhà.
Hai người quen nhau bốn năm, ngày nào cũng yêu thương gắn bó, tình cảm mặn nồng.
Theo cốt truyện, nguyên chủ có đủ năng lực để áp chế Quý Vĩ, lại có thành tích cao, nên được tiếp quản Quý thị dưới sự ủng hộ của các cổ đông, vẻ vang cưới được Trịnh Giai Nguyệt. Đến đây, bước ngoặt của câu chuyện xuất hiện tại tiệc sinh nhật của Trịnh Giai Nguyệt vào năm nay.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa, nguyên chủ vì đã liên tục tăng ca nhiều ngày, quá mệt mỏi nên trở về phòng nghỉ cho khách để nghỉ ngơi một lúc. Kết quả khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm với bạn cùng phòng của Trịnh Giai Nguyệt là Ninh Văn.
Phản ứng đầu tiên của nguyên chủ là không muốn để cho Trịnh Giai Nguyệt biết được, vì thế nguyên chủ lén lút giải quyết, định bụng che giấu.
Ai ngờ Ninh Văn lại mang thai. Cô ta muốn sinh con nhưng nguyên chủ hiển nhiên không chịu. Đúng lúc này, Trịnh Giai Nguyệt cũng mang thai.
Nguyên chủ muốn Ninh Văn phá bỏ đứa trẻ nhưng cuối cùng lại không tìm được người. Khi Trịnh Giai Nguyệt sắp sinh thì gặp tai nạn, không chỉ bị sảy thai mà còn không thể mang thai lại. Thậm chí, Trịnh Giai Nguyệt còn bị mắc chứng trầm cảm, bao lần tự tử đều không thành công.
Lúc này, Ninh Văn lại xuất hiện trong tầm mắt Quý Dương, còn dẫn theo một cậu bé đáng yêu.
Một bên là Trịnh Giai Nguyệt bị bệnh tật hành hạ, tính khí nóng nảy, tinh thần không yên, khiến nguyên chủ cũng bị dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần. Một bên là Ninh Văn đã sinh hạ huyết mạch của anh, âm thầm nuôi con một mình, dịu dàng ân cần, thấu hiểu lòng người.
Cán cân trong lòng nguyên chủ dần nghiêng về một phía. Nguyên chủ mua nhà cho Ninh Văn, nghe đứa nhỏ gọi từng tiếng "cha", lòng anh ta cũng dịu lại, từ từ nảy sinh tình cảm với Ninh Văn.
Đứa nhỏ lớn lên từng ngày thì thân thể của Trịnh Giai Nguyệt càng ngày càng tệ, ông Trịnh đột quỵ, bà Trịnh suốt ngày buồn bực không vui, tài sản nhà họ Trịnh dần dần nằm trong tay nguyên chủ. Khi đã hoàn toàn tiếp quản khối tài sản của nhà họ Trịnh thì nguyên chủ đưa Trịnh Giai Nguyệt ra nước ngoài dưỡng bệnh để cô có thể an nhàn sống phần đời còn lại, đồng thời cũng thu xếp ổn thỏa cho mẹ con Ninh Văn ở trong nước. Trên đường về nhà, nguyên chủ không may bị một tảng đá lăn xuống từ trên sườn đồi rơi trúng đầu xe, chết không rõ nguyên nhân.
Mãi đến khi nguyên chủ trở thành oan hồn thì mới biết, đứa nhỏ đó chính là con của Quý Vĩ; chuyện Trịnh Giai Nguyệt sảy thai cũng không phải ngoài ý muốn; ngoài ra không chỉ có mẹ con Quý Vĩ tính kế nguyên chủ mà cả cha ruột của anh ta cũng giúp đỡ. Cũng không còn cách nào, so sánh giữa "cậu bé mồ côi" mẹ từ sớm, luôn được ông ngoại nuôi dưỡng và đứa con ruột Quý Vĩ, thì nguyên chủ thật sự yếu thế.
Huống chi, trước đây ông ngoại của nguyên chủ cũng rất hay bắt bẻ ông Quý, khiến cho một Phượng Hoàng Nam kiêu ngạo như ông ta đã sớm sinh lòng oán hận, cảm thấy mình bị sỉ nhục. Người đàn ông này vừa kiêu ngạo vừa tự phụ, vợ cả lại có tư duy độc lập đương nhiên không so được với mối tình đầu luôn lấy ông làm trung tâm, hơn nữa trên người nguyên chủ còn ẩn hiện bóng dáng của vợ cả ông.
Nguyên chủ kết hôn với Trịnh Giai Nguyệt, lấy được tài sản nhà họ Trịnh, giúp công ty nhà họ Quý phát triển vượt bậc, nuôi con thay Quý Vĩ, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Theo lời của Quý Vĩ, mặc dù gã không tài giỏi bằng nguyên chủ, không có ngoại hình bằng nguyên chủ, nhưng cuối cùng gã mới là người có cuộc sống thành công.
Ký ức cuối cùng, Ninh Văn kết hôn với Quý Vĩ, thừa kế Quý Thị, bên ngoài thì nhận một cậu bé làm con nuôi, mà cậu bé đó lại là cậu bé do Ninh Văn sinh ra.
Gia đình hòa thuận vui vẻ, dựa vào tài sản của nhà họ Trịnh và nguyên chủ để lại mà trở thành một đế quốc trong giới kinh doanh, tài lực hùng hậu, cuộc sống hạnh phúc vui vẻ.
"Tôi muốn Quý Vĩ và Ninh Văn trả giá thật nhiều!"
"Tôi muốn Giai Nguyệt của tôi được bình an hạnh phúc!"
Giọng nói của người ước nguyện vang vọng trong tâm trí anh, xen lẫn sự hận thù từ trong xương tủy, khi nói đến Trịnh Giai Nguyệt thì trở nên áy náy dịu dàng.
"Quá trình tiếp nhận ký ức hoàn tất, bắt đầu truyền cảm xúc." Âm thanh máy móc của hệ thống truyền đến, Quý Dương cảm giác được tình cảm của mình đang có biến đổi.
Tiếp nhận nguyện vọng của người ước nguyện cũng sẽ tiếp nhận ký ức và tình cảm của người đó. Nói một cách đơn giản, anh và nguyên chủ sẽ hòa làm một thể, yêu những gì người đó yêu, ghét những gì người đó ghét.
"Đinh! Truyền cảm xúc hoàn tất, nhiệm vụ bắt đầu! Quý Dương mở mắt, ánh mắt thương tiếc nhìn người trong ngực, trong lòng tràn đầy yêu thương dành cho cô, cúi đầu vuốt tóc cô. Người toàn tâm toàn ý nghĩ cho anh chỉ có một mình cô gái ngốc nghếch này.
"Hừ..." Trịnh Giai Nguyệt mơ màng cọ vào cổ anh, trông vô cùng ỷ lại. 
Không có chuyện Trịnh Giai Nguyệt bị sảy thai, trầm cảm hay tự tử mà khiến anh mất hết kiên nhẫn, càng không bị trúng kế của Ninh Văn. Lúc này, nguyên chủ cực kỳ yêu thương cô, cẩn thận bảo vệ cô, cưng chiều cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.