Chương trước
Chương sau
Tôi thầm kinh ngạc, sao lại có người giống người như thế trên đời chứ, cũng đã mấy năm không về nhà và cũng không để ý mấy nên tôi mới không nhận ra điều này. Cô bé Tuệ Linh này giống em trai tôi tới 90%. Ba tôi như có cái gì đó gấp gáp, không nói chuyện với tôi nữa:

- Ba đi công chuyện tí. Con cứ ở đó đi. - Nói xong ông rút điện thoại ra vừa gọi điện cho ai đó, vừa chạy đi.

Tôi định hỏi mà ba chạy lẹ quá nên nghĩ chắc ông có việc bận, tôi dừng lại suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Một đứa nhỏ bằng tuổi em mình, giống em mình, thường thường thì người ngoài nhìn vô sẽ liên tưởng đến cái gì? Sinh đôi, đúng vậy. Chính là sinh đôi, chẳng lẽ là thật sao, thấy ba mình phản ứng lạ như vậy thì có khi lắm nha. Cộng thêm mình có cảm giác thân quen nữa thì chuyện này có khả năng tới 80% rồi.

Nhưng mà trước giờ có bao giờ nghe ba má nói về vấn đề này đâu nhỉ? Tôi chỉ còn nhớ lúc ba má chỉ bồng có thằng Phong mới sinh về thôi. À đúng rồi, lúc đó họ cũng có vẻ không vui, tôi nghĩ là do má mệt nhưng xem ra là vấn đề khác. Mà thôi, nếu chuyện này là thật thì giải quyết cũng dễ dàng thôi mà, nhận cô bé về là xong. Ngay lúc đó, thằng Cường tỉnh dậy nó qua phòng tôi, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Ê mày, mày có võ nào cho tao đánh lại mấy thằng có súng đạn không?

- Mày hỏi làm gì? Mày tính làm siêu nhân à? - Mặc dù đã biết lý do của nó nhưng vẫn giả vờ nhướng mày.

- Không có thì thôi! Tao chỉ hỏi chơi vậy mà. - Mặt nó hơi thất vọng.

- Haha, thôi, tao hiểu mày mà. Muốn có sức chống trả với lũ giang hồ có súng để bảo về thiên thần của lòng mày chứ gì?

- Thế mày có không? - Ánh mắt có chút hi vọng. Tôi cũng ngạc nhiên, không ngờ thằng Cường nhìn bình thường lác lác, hay cười cười cũng có lúc lo âu suy tư thế này.

- Có thì tất nhiên là có. Nhưng mà tao sợ mày không dám học thôi.

- Chỉ cần có người dạy đang hoàng đúng kỹ thuật thì khó khăn mấy tao cũng chịu. - Coi bộ kết gái lắm rồi đây, mà không biết con nhỏ kia có thèm để ý thằng Cường hay không thôi?

- Được mày lại đây rồi đưa tay ra, tao cho thấy cái này.

Nó cũng nghe theo lời tôi đưa tay ra. Tôi nắm lấy tay nó, nó giật mình:

- Mày làm gì đó, đừng nó mày là gay nha. Bỏ tao ra. - Nó định dãy giụa.

- Gay cmm! Mày bị ngu à? - Vận một chút băng khí nhẹ nhẹ truyền vào người nó.

- Aaa! Lạnh quá! - Nó rụt tay lại. Vẫy vẫy cái tay, mặc dần tái mét. - Sao lạnh vậy, ặc! Lạnh quá, cóng tay tao rồi!

- Được rồi! - Tôi lại đụng vào tay nó hút lại số băng khí. Tay nó cũng trở về như bình thường rồi.

- Phù! Mày mới dùng phép thuật gì mà lạnh quá vậy.

- À, đây là cái tao chuẩn bị dạy cho mày. Học không?

- Á đù! Học liền. Mày dạy tao phép thuật thật sao. - Nó hưng phấn nhảy tưng tưng. Người thường chả ai tin có phép thuật cả, nhưng mà tự dưng biết được nó tồn tại mà còn được học nữa thì đứa nào chả phê, không hưng phấn mới là chuyện lạ.

- Ừm, cái tao định dạy cho mày là <>, luyện ra linh băng khí thì có thể khống chế được linh băng khí, có thể tự mình tạo ra băng và điều khiển, dùng để đỡ đạn với tấn công là chuẩn luôn.

- Ghê vc! Nghe giống người băng trong phim siêu anh hùng của mỹ vậy?

- À..ừ! Cũng giống vậy đó, mày chuẩn bị nghe kỹ linh quyết nè.

- Ok, đợi tí tao lấy điện thoại ra ghi âm cho chắc. - Rút con IP6 ra, giờ nó cũng lên đời rồi.

- Bla...bla...bla..bla (đọc khẩu quyết, ờ thì tóm tắt vậy đi). Học thuộc đi, nhớ là phải thuộc lòng, vì khi tu luyện không thể phân tâm với bật máy ghi âm mà nghe lại đâu. Khi nào thuộc rồi kêu tao tao chỉ cho học.

- Ờ kê! - Xong nó vác điện thoại về phòng ngồi nghe chăm chú. Xem ra rất có quyết tâm...tán gái.

Thấy nó đi rồi tôi nhắm mắt lại, nghĩ xem làm thế nào để giải thích cho nó hiểu rõ nghĩa của <> đây! Từ ngữ hư ảo, khó hiểu mà còn tối nghĩa, căn bản là người ở trái đất này không thể hiểu nổi. Nhưng không sao, cứ dịch nghĩa từ từ thôi, cũng may là tôi có ký ức cổ xưa, mọi thứ đều đã được giải nghĩa hết rồi. Ghi ra một bản dịch chuẩn bị cho nó. Tới tối thì ba tôi mới về, ba thấy tôi thì sực nhớ tới xung quanh:

- Con đi học gì mà không có sách với bàn bút gì vậy? Nãy có chuyện gấp ba không hỏi nhưng giờ trả lời đi. - Giọng ông lại nghiêm khắc, có lẽ ông sợ tôi sa vào hư đốn mà bỏ bê chuyện học hành.

- Con không đi học đã lâu lắm rồi. Nên cũng chả cần bàn học. - Tôi thản nhiên trả lời, điều này cũng không cần thiết phải dấu, mà cũng chẳng có lý do gì để giấu.

- Mày..mày, ai cho mày bỏ học? Mày có biết ba má ở nhà cực khổ trong mong mày đi học thành tài không? - Tức giận.

Tôi không ngờ ông phản ứng dữ dội như thế. Tôi không hiểu tại sao trong lòng tôi lúc nãy xuất hiện 2 loại cảm xúc đối lập: một thì hoảng hốt muốn vội vàng giải thích cho rõ, một thì thờ ơ không quan tâm. Lẽ nào mình càng ngày càng vô cảm hay sao? Nhưng mà vẫn theo lý trí giải thích một lời:

- Con cũng không phải bỏ học mà là trường học đã không còn gì để con học nữa rồi. Mọi vấn đề trở nên quá dễ dàng, liệu một giáo sư có nên trở về học lại cấp 3 không hả ba?

Thấy bộ dạng nghiễm nhiên của tôi, ba cũng bớt giận nhưng mà vẫn chưa nguôi:

- Mày đừng có chủ quan, ai có thể dám nói mình biết hết mọi thứ trên đời. Nghe lê-nin nói: "Học, học nữa, học mãi" chưa? Sao mày biết mày giỏi nhất rồi?

- Ba nói đúng, không ai có thể biết hết mọi thứ trên đời(cái này đương nhiên, cho dù biết hết ở trái đất nhưng có biết được ở thế giới khác có gì đâu). Con cũng không phải là giỏi nhất nhưng mà ít nhất là ở Việt Nam này không còn ai có tư cách dạy con nữa rồi. - Cũng có một chút tự tin thần thánh.

- Mày...sao mày tự cao tự đại quá vậy? Khoan hãy nói đúng sai, nếu như ở Việt Nam không ai dạy được mày sao mày không đi nước ngoài học. Mày biết tao với má mày, ông bà nội hi vọng mày thành tài tới mức nào không? Giờ mày lười biếng bỏ học đi chơi vậy mày bảo tao phải làm sao, chắc do tao đã để cho là mày lớn rồi, biết tự lo cho mình. - Giọng có chút tự trách, tuy ông tức thường hay xưng mày tao nhưng tôi biết tình thương ông dành cho tôi là lớn nhất trên đời này. Nếu gặp trường hợp bình thường khi mà hi vọng của mình chợt vụt tắt ai cũng tức vậy đó.

- Ba cứ yên tâm, mọi thứ con cần đã đủ. Con tự có tính toán của mình, con sẽ không bao giờ để gia đình mình phải chịu khổ.

- Vậy mày nói tao nghe tính toán của mày coi.

- Để vài ngày nữa con sẽ nói cho ba, à mà chuyện của Tuệ Linh ba tính thế nào? - Đánh trống lãng liền.

Ông cũng bình tĩnh lại, đôi mắt lại đăm chiêu, bình thường đánh trống lãng trong trường hợp thế này là không thể nào nhưng mà vấn đề đánh trống lãng cũng quan trọng không kém nên khó có thể thất bại.

- Con biết điều gì à?

- Có phải cô bé là em con không?

- Ba cũng chỉ đoán thôi, chưa chắc chắn.

- Con thì chắc chắn rồi. Có phải hồi đó em con bị bắt cóc ngay ngày sinh không?

- Sao..sao con biết? - Giọng ông hơi run, trong đó còn có một sự chê trách mình nhè nhẹ, trách mình đã không hoàn thành nghĩa vụ của một người cha, để con mình phiêu bạc khác nơi. Ông bắt đầu kể.

====================== 14 năm trước ===========================

Năm đó khi tôi mới 5, 6 tuổi, còn nhỏ xíu mà thêm ngây thơ nên không để ý chuyện gì cả, rồi cũng tới ngày mẹ tôi sinh em bé. Hôm đó, ba tôi đang loay đi qua đi lại lo lắng ở trước cửa phòng phụ sản. Rồi cũng có tiếng em bé khóc vang lên, ông mừng quá, chờ bác sĩ ra ông hỏi:

- Vợ con tôi thế nào rồi bác sĩ?

Bác sĩ cười hề hề:

- Không sao! Chúc mừng anh, lần này vợ anh sinh được 2 cháu, một trai một gái. Xin chúc mừng mẹ tròn con vuông.

- Sao? Sinh đôi hả bác sĩ? - Có chút gấp gáp.

- Chính xác. Anh đợi một chút, tí nữa đội ngũ điều dưỡng, y tá xong việc rồi anh có thể vào thăm vợ và 2 con. - Nói xong ông bác sĩ đi luôn.

Đúng như ông bác sĩ nói, chỉ một lát là các y tá điều dưỡng chuyển má tôi về phòng hồi sức, đem theo cả 2 đứa em nhỏ. Xong ba tôi được phép vào thăm, ông rất vui mừng khi nhìn thấy 2 đứa nhỏ kháu khỉnh. Hỏi han má tôi, rồi ông lại hạnh phúc ôm 2 con, theo quy định của bệnh viện thì sau khi sinh 1 tuần thì sản phụ phải ở lại bệnh viện để điều dưỡng, thế là mấy ngày tiếp theo ba tôi ở đó chăm sóc má tôi, tôi thì được gửi ở nhà nội.

Chỉ cần đợi vài ngày nữa là được về nhà rồi, nhưng mọi sự không như ý muốn, ngày thứ 5, cứ như mọi ngày ông dìu má tôi đi vệ sinh cá nhân. Hai đứa nhỏ thì cứ để trong phòng, vì chỗ tôi cũng là nông thôn và trước giờ chưa có tiền lệ nào trẻ con bị bắt cóc nên ba má cứ yên tâm để 2 nhóc ngủ ở đó. Mấy ngày trước thì không sao nhưng bỗng dưng ngày thứ 5 sau khi đi về thì thấy cửa phòng mở, ba tôi vội để má dựa vào tường rồi chạy xồng xộc tới, tức thì ngay ở cửa thấy một tên nhỏ con đeo khẩu trang, đội mũ bảo hiểm kín đang ôm 2 đứa nhỏ trong 2 tay ( con nít mới sinh nhẹ mà 3kg là max nên khoogn có gì khó khăn cả ),ba tôi hét lên:

- Đứng lại! Để 2 đứa nhỏ xuống.

Tên kia thấy vậy hoảng quá bỏ chạy, ông đuổi theo nhưng hình như kẻ trộm rất rành đường quanh đây, chạy một mạch ra tới cổng, trên đường ba tôi có hô hào cho mấy ông bảo vệ xe đuổi theo luôn. Mà tên bắt cóc tuy nhỏ con nhưng mà chạy nhanh lắm, hắn chạy ra tới cổng thì bị mấy ông bảo vệ chặn lại, hết đường hắn liền nắm lấy một đứa nhỏ đang khóc ném về phía bên trái mấy ông bảo về, xem ra hắn có không ít kinh nghiệm trong mấy chuyện xấu xa này. Mấy ông thấy đứa nhỏ bị ném thì vội lao qua xòe đội hình ra đỡ tránh đứa bé bị thương, rất may là đỡ được nên đứa bé chỉ có bị dọa sợ chứ không có xây sát gì. Thế nhưng lại để hở một lỗ hổng và một thời gian trống nho nhỏ cho tên bắt cóc(bảo vệ "làng" ngày xưa chỉ có để tượng trưng thôi, ngày ấy còn chưa có nghiệp vụ gì),hắn vọt chạy ra ngoài vừa hay có một tên khác chạy xe ngang qua đón hắn chạy đi mất hút luôn. Ba tôi chạy ra tới cổng biết là đuổi theo không kịp nữa, nhà chỉ có một chiếc xe 6 7 cà tàng lại để ở bên trong bệnh viện nên đành chịu. Ba tôi đành quay lại xem xét đứa nhỏ kia, là bé trai, cũng may không bị gì khiến ba tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vội cảm ơn mấy ông bảo vệ rồi ôm đứa nhỏ lên trên phòng, thấy má tôi đang khóc, ông đưa thằng Phong cho má. Rồi bảo má yên tâm, ông lại chạy ra ngoài gọi điện cho công an báo cáo sự việc, xách con xe đuổi theo hướng chạy của mấy thằng bắt cóc nhưng mọi thứ đều vô vọng, 2 tên ấy không biết chạy đi mất từ khi nào rồi. Mấy ngày sau đó, công an cũng vào cuộc điều tra dữ dội lắm nhưng không có thông tin gì hết, đến cả mặt tên bắt cóc cũng chưa ai nhìn thấy. Có lẽ 2 tên đó đã đi ra khỏi tĩnh rồi. Rồi ba má cũng hết hi vọng, nhưng ông bà còn điều an ủi là thằng Phong vẫn còn đó. Vụ đó cũng làm náo động một thời là vụ bắt cóc trẻ em ở bệnh viện lần đầu tiên xảy ra của tỉnh, dấy lên một sự cảnh giác cao cho các bậc phụ huynh sau này. Má tôi khỏe, mang thằng Phong về nhà, thấy đứa con đầu của mình còn đang tung tăng vui vẻ bên đứa em nó, ba má không muốn kể chuyện gì làm cho nó buồn, vì trẻ con không có lỗi, trẻ con không cần phải lo lắng gì cả. Chuyện đó chỉ có mấy anh chị em và ông bà nội của tôi biết, còn hàng xóm thì không nên mọi người quyết định không nhắc lại chuyện này nữa. Sau gần một năm cố gắng tìm kiếm không được, ba má tôi cũng bỏ cuộc, đành dành thời gian để nuôi nấng anh em tôi cho tốt.

==============================

Đến giờ tự dưng nhìn thấy một đứa nhỏ của mình, ba tôi không kích động mới lạ.

- Con biết gì mà chắc chắn?

- Nếu như ba vừa kể thì con chắc chắn 100% rồi. Con nghe cô bé kể thì cô bé lúc nhỏ xíu đã được công an cứu ra khỏi hang ổ của bọn bắt cóc trẻ em bán sang biên giới và được chùa nhận về nuôi. Không biết ba mẹ mình là ai? Sống ở chùa từ nhỏ đến giờ, thêm cả em ấy giống thằng Phong như đúc nên con chắc chắn rồi.

- Thật sao. - Vui mừng.

- Thiệt mà ba. Nó mới kể con hồi sáng thôi.

- Vậy mai con dẫn ba qua gặp nó. Ba muốn dẫn nó về nhà mình, để bù đáp cho nó khoảng thời gian qua không có sự yêu thương của gia đình.

- Được thôi, nhưng mà ba cứ từ từ. Nhanh quá sợ cô bé chưa chấp nhận kịp.

============================= Ở bệnh viện ===================

Uyên, chị của Mỹ Hương đang nằm chăm sóc cô bé, nhìn em mình đang nằm yên bình ở đó. Cô có chút xót xa, bỗng dưng thấy tay của Mỹ Hương cử động nhẹ, mi mắt cũng hơi nhấp nháy, cô vội chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Uyên vừa ra khỏi phòng tầm 10 giây thì Mỹ Hương mở mắt ra, ngồi dậy bình thường nhìn vào bộ quần áo bệnh nhân trên người mình, nàng tự nhủ:

- Quái lạ, mình tự dưng vừa bước vào nhà thì bị ngất, giờ lại nằm trong bệnh viện? Chắc là mấy cô giúp việc đưa vào. Hix, cảm giác thật mệt mỏi.

Đúng lúc, bác sĩ và Uyên chạy vào. Sau đó bác sĩ kiểm tra hỏi thăm kỹ càng, ghi lại vào giấy, rồi lại ra ngoài. Uyên không chờ được nữa:

- Bé ba, em có sao không? Có khó chịu trong người không? bla..bla. - Hỏi dồn dập. Cô rất lo lắng cho em, nhất là khi em bị bệnh không có thuốc chữa.

- Chị hai hỏi từ từ thôi, để em trả lời. Em không sao hết, không khó chịu, không..., không...! Mà sao em ở đây vậy?

- Em bị ngất nên người giúp việc đưa em vào. Em thật sự không có chuyện gì sao?

- Dạ, hihi! Em thấy bình thường mà, à mà điện thoại em đâu rồi?

- Con nhỏ này, giờ mà chỉ nhớ tới điện thoại? Có gì trong đó à? Điện thoại em ở nhà ấy. Dạo này em có tiếp xúc với người Nhật nào không hả?

- Hihi, hai lại hỏi nhiều nữa rồi! Em làm gì có tiếp xúc người Nhật nào đâu! Mà hai hỏi làm gì?

- Ờ..ờ, không có gì đâu! Hỏi chơi thôi, thôi em nghĩ ngơi đi! Để chị báo cho bố mẹ. - Cô muốn ra ngoài báo cho bố mẹ biết em đã tỉnh và hỏi bác sĩ thêm vì tình hình. Mỹ Hương cũng nghe lời nằm xuống, một tí là thiếp đi.

Xong rồi đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại. Cô gọi điện cho bố báo rằng em đã tỉnh, bác sĩ tới nói:

- Cô yên tâm đi, em của cô rất bình thường, như chúng tôi đã nói, bệnh này tuy rằng không có thuốc chữa nhưng mà cũng không có gì nguy hiểm trong thời gian tồn tại của bệnh, chỉ hơi yếu một chút thôi.

- Được rồi! Các ông nhớ không được nói gì với em tôi đó. Tôi muốn mấy tháng cuối nó được vui vẻ. - Giọng hơi buồn.

- Được, nếu người nhà không muốn thì chúng tôi cũng không nhiều chuyện! Nếu có việc gì bất ngờ thì gọi ngay cho chúng tôi. Tôi đi đây....

Xong rồi, Uyên đi ra ngoài tính mua chút đồ ăn mua vào cho em cô, qua giờ cô bé chưa ăn gì rồi. Nhưng lại không biết là đằng sau cánh cửa mà cô vừa đóng thì Mỹ Hương vẫn đứng đó nghe, cô nàng đứng hình...

=========================

Tiếp đó vài ngày tôi đợi thằng Cường thuộc khẩu quyết rồi đưa cho nó bản dịch nghĩa, giải thích rất chi tiết. Xong thử truyền cho nó một chút băng khí để nó luyện thử, còn thằng Hóa vẫn còn đi chuẩn bị gì đó bên công việc hay lang thang trộm cắp tôi cũng không biết nữa. Tôi bảo ba là để vài ngày nữa, chủ nhật là Tuệ Linh chắc nghỉ học, rồi rủ ba đi chùa.

Mấy ngày rồi mà vẫn không thấy gấu gọi, tôi cảm giác không quen, bình thường là ngày nào cũng gọi ít nhất 1 lần, mà kém lắm thì nhắn tin hỏi thăm gì đấy(tại bình thường cô nàng hay liên lạc nên tôi chưa chủ động bao giờ). Mà mấy ngày nay không thấy liên lạc, tôi cũng hơi lo lắng, tôi thử gọi điện, nhỡ 3 lần thì bên kia mới bắt máy:

- Alo, em mấy ngày nay bận gì hả?

- Cậu là ai vậy?

- À, tôi là bạn trai của Mỹ Hương, chị làm ơn đưa máy cho cô ấy hộ.

- Bạn trai? Cậu là bạn trai mà không biết em tôi hiện tại đang ở đâu, làm gì à? - Nói có vẻ tức giận.

- A, là bà chị hả? Cô ấy đang có việc bận à?

*cúp máy* Đệt! Chưa kịp nói xong, sao bà chị ấy lại cầm máy nhỉ! Thôi kệ, đi qua hỏi cho chắc, mình lạ gì gia đình gấu nữa. Tôi chuẩn bị tí đồ rồi chuyển sang trạng thái 2 để đi qua hỏi, dù sao thì bọn bạn của Mỹ Hương cũng đã thấy mình như vậy rồi.

Tác giả: Tuần này mình có thể ra 4 chap để bù lại cho tuần trước, cảm ơn các bạn đã ủng hộ! ĐÂY là những chap cuối cùng của phần 1 rồi nhé! Về phần tên của phần 2 mình sẽ thông báo ở cuối chap cuối cùng hoặc theo dõi ở page: fb.com/kai.2552/ ! thanks again.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.