"Người mà hai ta cùng biết? Ba không nói rõ ra được sao?"_Lý Phong Thuần thắc mắc, các con cờ sắp trên bàn đều đã đầy đủ. Phùng Nhất Minh cầm lên con tướng của bên ông và đặt nó chính giữa bàn.
"Quá rõ ràng như vậy nhưng lại nấp mình trong tối. . . "_ông ta nói giọng nể phục_"Chẳng thèm trách được..."
"Ba à.."_Lý tổng chẹp miệng_"Con thua rồi, sao ba không chịu nói ra đi?!"_"Không lẽ không phải là vợ con sao??"_đối với sự trách móc vì mình còn che giấu đều gì, Phùng Nhất Minh cười cợt thằng con rể. Ông cũng không thể nói ra rõ ràng được.
"Đó là tướng của ta, nhưng cũng chẳng phải tướng của ta..."_Phùng ông chủ cầm con cờ săm soi_".. phe thứ ba ấy..đợi khi mọi chuyện kết thúc thì mi sẽ biết..."
"Vẫn chưa kết thúc?"_thật tiếc cho Lý tổng, ngài nghĩ mình là trùm cuối, nhưng ngài nhầm rồi.
"Chưa đâu..."_Nụ cười của ông già nửa đùa nửa thật, chẳng biết có nên tin hay không đây.
"Hừm ..."_Lưỡi Phong lướt trên vành tách cà phê. Đôi mắt kia tự nhiên xa xăm_"Hãy còn..."
Phong lẩm bẩm, tay bị ghim truyền thuốc còn hơi sưng vì đau, đây là lần truyền dung dịch thuốc thứ hai - hai ngày sau. Mỗi ngày đều cứ như vậy sống với thuốc đến mụ người.
Tách cà phê trong tay cô vẫn còn hơi nóng cùng những làn khói mỏng. Nhìn màn ánh sáng nhạt hắt qua rèm cửa sổ. Bầu trời ngoài kia chưa ngớt mây.
Vị đắng đọng lại trên môi Phong khiến cô chưa cảm thấy mọi chuyện thật sự an bình. Cảm giác những ngày này khi mình yên tĩnh ở trong bệnh viện chỉ là quá trình của một giấc ngủ sâu dẫn tới cơn ác mộng khác nào đó nữa.
"Chị lại uống cà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-co-gai-trong-long-em/1086239/chuong-68.html