15
Ngoại truyện
Tôi đẩy Bách Chí đang định đè lên mình ra, mặt đỏ bừng vì thở không ra hơi.
"Bách Chí! Anh còn không đi làm thi sẽ muộn đấy."
Bách Chí dùng khớp ngón tay xoa xoa khóe môi ẩm ướt của tôi: “Đi, đi chứ!”
Tôi bước xuống xe với chiếc áo khoác vest của anh ấy, nắm lấy cổ tay anh và nói: "Ông chủ, anh không thể làm như vậy được. Nhân viên có trẻ đến đâu thì năng lượng của họ cũng có hạn. Anh thấy đấy, em vẫn chưa đạt được thành tựu của bản thân đã bước lên cái dốc của cuộc đời rồi, tất cả đều bị anh làm cho héo rũ hết rồi ..."
Bách Chí không nhịn được cười, xoa nhẹ đầu tôi: “An An, nói được đấy.”
"Aiza, Bách tổng. Đây là em chỉ đang đưa ra kiến nghị hợp lý trong phạm vi thôi." Tôi tiếp tục nói hươu nói vượn: "Ban ngày làm việc ban đêm tăng ca, 711 cũng không có hệ thống làm việc khổ sai như vậy đâu sếp."
“Tăng ca buổi tối à?” Bách Chí tinh nghịch nhắc lại lời tôi.
"Trần An, không có tư bản nào nhẫn tâm như em đâu."
Thấy tôi không phục, Bách Chí bổ sung: “Có mình em tăng ca đêm à?"
Tôi nghẹn họng.
"Tăng ca xong là ai phục vụ em?"
Tôi nín lặng.
"Là ai lúc không thoải mái liền vừa cắn vừa đá?"
Tôi bịt miệng anh: “Tuổi trẻ bồng bột chưa hiểu hết sự đời.”
Bách Chí cụp mắt liếc tôi một cái: “Hiểu chứ sao không, chỉ tiếc lại là một tiểu vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-bach-nguyet-quang-trong-long-anh/3495220/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.