"Anh đã đi đâu vậy?" Vương Lệ Lệ hơi tức giận hỏi. Ngày hôm qua còn thành thật ra đồng làm việc một ngày, hôm nay lại quay về đường cũ. Cô cũng biết người này không đáng tin cậy, nhưng cô không ngờ rằng chỉ kiên trì được một ngày.
"Vào nhà rồi nói, ở ngoài trời nóng nực gào cái gì?" Cố Xuyên thoạt nhìn tâm trạng rất tốt, nói câu này thậm chí còn mỉm cười.
"Đây là bức thư tôi viết cho ba mẹ tôi. Lần sau anh có đi thị trấn thì gửi giúp tôi." Cô còn tưởng rằng người này có thể thành thật được một thời gian, đang nghĩ xem khi nào đội trưởng đi lên thị trấn họp thì nhờ người ta gửi giúp. Nhưng nếu người này lại bắt đầu lêu lỏng thì cô còn làm phiền người khác làm gì.
"Ngày mai tôi sẽ đi gửi cho cô. Đến đây cho cô xem thứ này hay lắm." Cố Xuyên lấy ra giấy chứng nhận làm việc tạm thời của mình. Trên đó có ghi tính chất công việc, tên họ và quê quán, không có chỗ cho sự gian lận.
"Xử lý thịt heo? Đây là làm gì?"
Cố Xuyên ho nhẹ một tiếng: "Giết heo."
"Anh biết làm việc này?"
"Tôi không biết người ta có thể nhận tôi sao? Công việc này mặc dù được một người anh của tôi giới thiệu, nhưng người ta là chủ nhiệm trong chợ nông sản, tận mắt nhìn thấy tôi giết một con heo. Sau khi xử lý xong, người ta kiểm tra qua. Lúc này mới đồng ý nhận tôi làm việc tạm thời. Tiền lương một tháng hai mươi hai đồng, mấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-la-ba-cua-nam-chinh/3422442/chuong-52.html