Vô Tử chưa kịp dựng xe, Tiểu Nguyệt đã vội vã rời khỏi yên xe.
Vô Tử vì động tác đột ngột của Tiểu Nguyệt mà xém lạng tay, hai tay may mà đã bóp thắng sẵn, chân chà sát xuống đường. Nhỏ vừa xuống xe vừa trừng bạn mình mà mắng vốn.
"Tui chưa kịp ngừng xe bà đã nhảy xuống, muốn té cả đám à?"
"Ùi sorry bà.." Tiểu Nguyệt quay đầu lại, mặt nhăn như khỉ nhe răng xin lỗi một tiếng. Cô nàng vốn ngồi một bên yên xe, hai tà áo vì quá dài sợ quấn vào xên xe nên được thắt nút bên hông nên nhảy xuống xe khiến xe dễ nghiêng một bên. Chân vừa chạm đất, Tiểu Nguyệt đã xiết chặt hàm răng, da non kết vảy cứng bị kéo căng đột ngột, hi vọng vết thương không nứt. Cô xoa xoa lớp vải quần mỏng quay đầu gối.
Vô Tử thấy nhỏ bạn mặt nhăn nhó thì bực tức cũng xẹp xuống ngó ngó xuống cái chân được ống quần rộng che phủ.
"Chân bà không sao chứ?"
"Không sao, sắp lành rồi." Tiểu Nguyệt xua xua tay, cô biết bạn lớp Phó văn thể mỹ này chỉ được mạnh miệng, rất dễ mềm lòng.
"Đáng! Thương binh mà còn không biết giữ!" Nhỏ Vô Tử hừ qua lỗ mũi giả bộ trách móc.
Tiểu Nguyệt sau khi thành công tiễn nhỏ Vô Tử càu nhàu về thì vội lò cò nhảy lên lề, sau đó đến trước cửa, thả chân xuống một bộ dáng đứng bình thường. Cô nghiêng người chào ba mình: "Ba con mới về." Ba Tiểu Nguyệt nhìn cô ừ một tiếng rồi mắt lại tập trung vào mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-tieu-nguyet/2656450/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.