Trấn Hữu?
Đó không phải là tên người trên khung ảnh kia sao?
Khung gỗ nhỏ lồng một bức ảnh trắng đen cũ bạc màu, lại được cẩn thận treo trên một góc bàn thờ, mỗi ngày đều hưởng hương khói cùng ông bà. Xuyên qua khung gỗ nhỏ, thiếu niên trên bức ảnh chỉ độ mười lăm, mười sáu, nụ cười còn rực rỡ ngây ngô vậy mà lại ra đi mãi mãi.
Đó là em trai ba.
Em trai duy nhất ông thừa nhận. Người không có quan hệ máu mủ với ông. Nhưng lại là người em trai ông yêu thương đau lòng nhất. Chẳng phải chú ấy mất vì tai nạn giao thông sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan đến chú Chiến sao?
Chú Hữu mất khi còn rất trẻ.
Thỉnh thoảng đến ngày giỗ chú, ba thường ngồi lau di ảnh mà thở dài. Ba cô từng kể chú gặp tai nạn xe ngoài đường, nên lúc đó thậm chí quan tài cũng không được đem vào nhà. Khi đó thời thế chuyển giao, kinh tế khó khăn, ông không đủ tiền xây mộ chỉ có thể lấp một khối đất chôn nơi đỉnh cao không bị lụt.
Có ai nghĩ đến sự bất lực của người thanh niên khi tận tay lấp từng lớp đất, phủ lên quan tài gỗ lạnh lẽo, mà người ông em trai ông yêu thương như máu mủ nằm bên dưới đã là một đống hỗn độn xác thịt.
Mộ chú không lâu sau lại được đắp thêm một ngôi kề bên. Bác Trấn- ba ruột chú Hữu, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, vốn đã lớn tuổi bệnh liệt giường không bao lâu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-tieu-nguyet/2656438/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.