“Xì…”, Vi Tinh lấy sức xì mũi, rồi ném giấy vào sọt rác. Á Quân vừa đi xách một bịch đồ totướng từ chỗ lễ tân về không kìm được trề môi, “Hay thật, cái sọt rácnày lại đầy rồi, cậu cảm cúm cũng gần ba tuần nay rồi, sao vẫn chưakhỏi?” Vi Tinh nói đặc giọng mũi, “Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai bây giờ?Mũi tớ sắp xì rách cả da ra rồi, rát ơi là rát!”, nói xong lại rút thêmmột tờ giấy xì mũi.
Thấy Vi Tinh “nở hoa mũi”, Á Quân cười khìkhì, ngồi phịch lên bàn Vi Tinh, “Cậu xem tớ đây này, chẳng biết cảm cúm là gì! Ngưỡng mộ không?”, “Xí!”, Vi Tinh tức tối hứ một tiếng, “Phảirồi, kẻ ngốc đều không bị cảm cúm!”. Á Quân không những không tức mà còn nhăn mặt làm trò, “Không sai không sai, vậy cậu cứ cảm cúm luôn cả nămđi, sau này khéo lại thành Einstein đấy!”. “Shit!”, Vi Tinh chửi đùa,giơ tay định nhét giấy xì mũi vào túi Á Quân, Á Quân cười chạy trốn.
“Làm cái trò gì thế hả? Kêu la ầm hết cả lên, Ivy, tôi đợi cô cả nửa ngàyrồi, cái SSL kia làm xong chưa?”, Amy như âm hồn thoắt cái xuất hiệntrước mặt họ. “Còn thiếu một chút số liệu, bên Hoa Đông vẫn chưa gửi cho tôi”. Vi Tinh giật thót mình, vội vàng đáp. “Chưa gửi thì cô không biết đường mà giục à, cái này cũng đợi tôi dạy hay sao, cô mới vào công tyà? Mau lên, sếp đang đợi kia kìa! Sắp hết giờ làm rồi, cô làm xong ngoài việc gửi E-mail, còn phải print (in) ra một bản hard copy[1] cho tôi!Unbelievable[2]! Nói xong, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-thien-tai/1913645/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.