“Tiểu Vân!”, “Hồng… Mễ đại ca”, bà Liêu vừa nhìn thấy ông Mễ đã xúc động, nước mắt lã chã tuôn rơi, ban đầu bà định gọi tên ông Mễ, song trông thấy bà Mễ ở sau lưngông, vội vàng sửa lại. Liêu Mỹ đứng cạnh bà, chân mày cũng khẽ động đậy.
“Bao nhiêu năm nay, tôi cứ lo lắng, sao bà không liên lạc với chúng tôichứ?”. Ông Mễ nói có phần trách móc, ông nhìn bà Liêu tóc mai đã điểmbạc, trước mắt bỗng sống lại hình ảnh cô gái tính tình dịu dàng lại cởimở, vẫn chạy chơi với mình trong ngõ ngày trước.
Bà Mễ lấy tayđẩy gọng kính, để giấu gương mặt không vui vẻ gì của mình, may mà ông Mễ vẫn biết nói hai chữ chúng tôi, đương nhiên là chỉ ông ấy và bà, điềunày khiến bà Mễ thấy đỡ khó chịu đi phần nào, dù rằng bà trước giờ chẳng nhớ nhung gì người phụ nữ này, đến kiếp sau không gặp cũng chả làm sao!
“Chị dâu!”, Lý Vân tuy vô cùng xúc động, vẫn tỉnh ra nhanh hơn ông Mễ. Phụnữ đều rất nhạy cảm, bà biết bà Mễ từ trước tới giờ vẫn không thíchmình, nếu lúc trước không phải vì gặp người kia, có lẽ bà…, “Bao nhiêunăm không gặp, chị vẫn trẻ đẹp thế này ư!", bà Mễ lúc này mới bước lêntrước, nắm lấy tay Lý Vân cười nói, “Tiểu Vân à, em nói thế là cười chêbà chị già này rồi, đứng trước đệ nhất mỹ nữ trong đám thanh niên tríthức Bắc Kinh chúng ta ngày ấy, ai dám nhận là mình đẹp chứ?”
LýVân lắc đầu lia lịa, khẽ nói, “Phụ nữ đẹp là vì gia đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-thien-tai/1913639/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.