“Sao cái đàn này là của Hạnh An được?” Hoàng Anh nêu rõ thắc mắc trong lòng mình, không nỡ buông cây đàn ra.
 
“Cái gì là của cô ấy thì chính là của cô ấy.” Hải Đăng nói rồi giật mạnh. Chiếc đàn cứ thế rời khỏi tay Hoàng Anh trong sự hoang mang không lời giải đáp.
 
Rõ ràng là có sự hiểu nhầm ở đây!
 
Cô bối rối mất một lúc rồi mới chạy theo sau Hải Đăng.
 
“Khoan đã, cái đàn này vốn là của tôi mà.”
 
Nhưng Hải Đăng không nghe thấy, hắn đã vào phòng và đóng sầm cửa lại trước mặt cô.
 
Hoàng Anh muốn gõ cửa, muốn nói hắn giải thích cho cô tại sao, nhưng bàn tay giờ lên rồi lại rụt lại.
 
Cô chẳng có bằng chứng gì cả, ngoài việc ở trên thùng đàn có khắc hai chữ cái H.A in hoa cách điệu. Nhưng H.A cũng có thể là Hạnh An mà. Hắn sẽ không tin cô đâu.
 
Hoàng Anh đứng trước cửa một lúc rồi quyết định trở về phòng mình.
 
Điện thoại của cô hiển thị tin nhắn mới từ Trần Mỹ Hạnh. Tin nhắn đã được gửi từ nửa tiếng trước.
 
[Tớ cũng học cấp 3 cùng trường với cậu và Hoàng Anh đó. Lúc nào có chuyện gì hay ho thì lại nhắn tin nhé.]
 
Hoàng Anh định không trả lời, nhưng nghĩ thế nào, cô lại nhắn lại.
 
[Không ngờ lại được gặp bạn cùng trường ở đây. Trái đất đúng là tròn ghê. Thế cậu có nhớ vụ Hải Đăng bị kỷ luật không?]
 
Đợi một lúc mới thấy bên kia nhắn lại.
 
[Có chứ! Vụ đó ầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-la-nguoi-thu-ba/3483105/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.