Có người hại cô.
Ý nghĩ ấy khiến Hoàng Anh bừng tỉnh.
Nhưng tại sao?
Cô đâu có gây thù chuốc oán với ai? Ngay cả tình cảm mà cô dành cho hắn, cô cũng đã cẩn thận mà gói ghém lại, chôn sâu nhất trong đáy lòng mình. Cô giấu kỹ đến nỗi, nhiều lúc, đến chính bản thân cô còn nghĩ rằng tình yêu ấy không hề tồn tại. Chỉ tới những lúc mệt mỏi nhất, cô đơn nhất, cô mới bắt đầu nhớ tới hình bóng mà mình đã thầm thương nhớ từ rất lâu rồi kia.
Là ai đã hại cô? Và lại còn theo cái cách bẩn thỉu như thế này cơ chứ?
“Cô còn gì để nói không?” Hải Đăng hỏi.
Hoàng Anh im lặng bởi không biết phải nói gì.
Thế nhưng đối với hắn, sự im lặng của Hoàng Anh đồng nghĩa với việc thừa nhận.
Trong lòng hắn, sự ghét bỏ dành cho cô càng tăng thêm.
“Nếu không còn gì để nói, thì cô về phòng đi. Nhớ cho kỹ, thân thể và tính mạng của cô, từ giờ không còn là của riêng cô nữa.”
Hắn nói rồi sập cửa lại.
Hoàng Anh quay trở về phòng, nằm khóc suốt một đêm.
Hôm ở nhà mẹ của hắn, cô cứ nghĩ rằng Hải Đăng muốn tống cô vào tù chỉ vì muốn giành đứa bé trong bụng mình, nhưng hôm nay cô mới biết rằng, hóa ra hắn thực sự ghê tởm cô.
Hải Đăng nói muốn tống cô vào tù, cô tin chắc hắn làm được. Hắn có thể từ tay trắng có được công ty giải trí lớn vào loại nhất nhì cả nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-la-nguoi-thu-ba/3483098/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.