"Nam Gia đã trở về."
"Này! Cậu ấy về khi nào thế?"
"Ngày kia, thứ năm."
"Cậu ấy đi không biết bao nhiêu năm rồi? Từ lúc tốt nghiệp đến giờ chưa gặp. Cậu ấy có thay đổi gì không? Kết hôn chưa? Làm việc ở đâu? Sau khi trở về sẽ đi tiếp sao?"
"Hỏi tôi làm gì? Đợi chút nữa cậu ấy đến, cô có thể tự hỏi!"
"Chậc chậc! Tôi với cậu ấy có thân lắm đâu. Hồi cấp ba ấy à, cậu ấy chỉ chơi cùng cô và Tư Tư, đối với ai cũng lạnh như băng."
Người đang phàn nàn chính là Lê Hoan, người đang nói chuyện cùng cô chính là Trần Thiên Thiên, còn người ngồi bên cạnh không nói một lời chính là Lâm Hựu Tư.
Đây là buổi họp lớp sau mười năm các nàng tốt nghiệp cấp ba, trùng hợp vào dịp cuối năm, tính ra là tròn một năm, buổi họp lớp năm nay đông đủ hơn mọi năm.
Ngay cả Nam Gia cũng quay về.
Khi Lâm Hựu Tư biết tin này, cô đang co ro trong một góc ở quán Karaoke, cô cố ý ngồi ở nơi kín đáo nhất, nhưng ngay lập tức vẫn nghe thấy một tin tức tựa như sét đánh ngang tai.
"Nam Gia đã trở về."
Cô đang rót Coca, đôi tay không cẩn thận khẽ run, làm đổ ra ngoài.
Cô vội vàng rút khăn giấy ra lau đi. Thật ra thì mặt bàn cũng không sạch sẽ lắm, không nhất thiết phải lấy khăn giấy lau sạch vết Coca nhỏ này.
Trừ phi, cô đang bối rối.
Cuộc trò chuyện của người khác đặc biệt chói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-ca-canh-cua-cau/3035209/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.