"Tại sao lại trở về?"
Lâm Hựu Tư cầm vô lăng, mắt nhìn về phía trước, buộc miệng nói.
Hành động này làm bóng dáng của Nam Gia khẽ run, rời khỏi đáy mắt cô.
Một nửa người của Nam Gia đã ở bên ngoài xe, đôi mắt nàng cụp xuống, mái tóc rối tung vì mưa gió.
Rất lâu sau mới nặn ra một chữ,
"Tôi......"
Lâm Hựu Tư nhanh chóng ngăn lời nói của nàng lại, "Đi nhanh đi, trời đang mưa to."
Không dừng lại cũng không tranh cãi, Nam Gia bước xuống xe và nói một cách thản nhiên: "Bớt hút thuốc lại đi."
Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, Lâm Hựu Tư tức giận nói: "Chết tiệt", rồi nhanh chóng rời đi.
Đêm đó Lâm Hựu Tư lại mất ngủ.
Sáng hôm sau, cô ngồi trên ghế sofa trong cửa hàng áo cưới với quầng thâm dưới mắt, nước da tái nhợt và sự phiền muộn mà ngay cả lớp trang điểm cũng không thể che đi.
Trần Thiên Thiên chìm đắm trong chiếc váy cưới trắng tinh, thử hết chiếc này đến chiếc khác không biết mệt.
''Sao vậy? Việc đưa cô ấy về nhà làm cậu thành ra bộ dạng này sao.''
Lâm Hựu Tư nằm liệt trên ghế sô pha, đôi mắt đờ đẫn, cô ngơ ngác nhìn người đang sắp xếp váy cưới trên bục tròn nhỏ, thở dài một hơi.
"Hôm qua hai người nói gì thể? Nói tôi nghe đi, để chị đây phân tích cho cậu."
Trần Thiên Thiên biết rằng mối quan hệ giữa Nam Gia và Lâm Hựu Tư rất tốt, tốt hơn nhiều so với cô.
Thời còn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-phai-ca-canh-cua-cau/3035207/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.