Bằng một cách thức nào đó, khi mà Lâm Hàm vừa biến mất, cả bốn Alpha của cậu đều cảm thấy trong lòng một trận bồn chồn không yên. Giao lại việc canh giữ cho người đáng tin cậy, cả bốn người không hẹn mà cùng nhau đi tìm Lâm Hàm.
Mục Diệc Thần chạy đông chạy tây tìm khắp trong căn cứ, nhưng mà vẫn không thấy bóng dáng cậu ở nơi nào. Vừa đi qua khúc ngoặc thì va sầm vào Triệu Mặc cũng đang đi tìm Lâm Hàm. Cả hai đứng sững một chút, sau đó Mục Diệc Thần sắc mặt không mấy thân thiện đi lướt qua người Triệu Mặc.
Triệu Mặc liếc nhìn bóng lưng hắn một cái liền quay đi, chỉ là giữa đường lại chạm trúng Lăng Xuyên.
"Cậu có thấy Hàm Hàm ở nơi nào không?!". Cả hai trăm miệng một lời mà đồng thanh hỏi một như vậy, song song cùng thất vọng mà lắc đầu.
"Không biết cậu có cảm thấy giống tôi không. Nhưng mà mới ban nãy, đột nhiên trong lồng ngực cảm thấy trống rỗng, giống như vừa mất đi cái gì đó rất quan trọng vậy.
Cho nên tôi mới đi tìm Hàm Hàm, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa có tin tức. Ban nãy còn đụng phải Mục Diệc Thần, dường như hắn cũng đang đi tìm em ấy!".
Triệu Mặc xoa xoa lồng ngực trống rỗng, mơ hồ còn toát ra đau đớn. Mày hắn nhíu chặt lại, có khi nào...Hàm Hàm xảy ra chuyện gì rồi hay không? Em ấy sẽ không đột nhiên biến mất một cách vô tung như vậy. Trừ khi...
"Không phải riêng mình cậu, nói đúng hơn là bốn người chúng ta đều có chung một loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775342/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.