Nhìn sắc mặt này của Lâm Vĩnh Kỳ, Lâm Hàm cũng thừa biết hắn đang nghĩ cái gì ở trong đầu rồi. Cậu trong phút chốc đen mặt, cố gắng nhích người đẩy Mẫn Huyền đang nằm đè lên người mình ra. Chỉ là sức lực quá yếu, chỉ có thể trợn trừng mắt gắt lên với hắn.
"Anh rốt cục trong đầu lại suy diễn ra loại chuyện viễn vông gì thế hả? Hai Omega thì có thể làm gì nhau chứ? Đầu óc có thể trong sáng hơn một chút được không? Hả?!!!.
Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn có hiểu hay không? Còn có, anh định để cho cậu ta nằm đè lên người em tới khi nào đây hả?!!!".
Lửa giận dồn nén, Lâm Hàm vừa bộc phát liền tuôn ra một tràn, mắng cho Lâm Vĩnh Kỳ đến liên tiếp rụt cổ.
Lâm Vĩnh Kỳ bị mắng cho té tát, rốt cục nhận ra bản thân lại nghĩ nhiều nữa rồi. Sau đó mới vội vội vàng vàng mà nhặt cái chăn rơi trên đất, trùm lên thân thể của Mẫn Huyền rồi xách cậu ta ra khỏi người Lâm Hàm.
Lâm Hàm nằm vật trên giường thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng sống rồi. Mẫn Huyền trông thì nhỏ nhắn như vậy, lại không ngờ tới cũng nặng thật. Nằm đè lên người cậu lâu như vậy, quả thực sắp bị ép đến nghẹt thở luôn rồi.
Chỉ là, Lâm Hàm cũng không có chú ý tới, bản thân hiện tại không mặc quần áo, lõa thể trần trụi nằm ở trên giường. Hạ thân vẫn còn đang ngóc đầu, h.u.y.ệ.t khẩu vẫn còn là một mảnh ẩm ướt.
Lâm Vĩnh Kỳ vừa vứt Mẫn Huyền đã hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775338/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.