Triệu Mặc cũng đã lâu không gặp được Lăng Xuyên, cứ tưởng chỉ có một mình hắn bị tách ra khỏi Lâm Hàm, ai ngờ Lăng Xuyên cũng không khác gì mình. Đã vậy tới tận bây giờ mới tìm được người, hắn so ra còn thảm hơn cả mình.
Triệu Mặc ngồi xuống cạnh giường Lăng Xuyên, cả hai không hẹn mà cùng nhau vươn nắm tay ra cụng vào nhau, tình hữu nghị xem ra vẫn còn rất thân thiết.
Lâm Hàm lấy một vài quả táo trước giờ vẫn trữ trong không gian ra gọt vỏ, sau đó tách đều ra thành miếng vừa ăn. Cậu đút cho Lăng Xuyên một miếng, Triệu Mặc cũng có phần.
Quả táo được tẩm ướp trong linh khí dày đặc, dĩ nhiên khác xa so với táo bình thường. Vị ngọt thanh, còn hòa lẫn một chút hương vị tươi mát thanh khiết không nói nên lời.
Táo này so với táo bình thường hơn xa không biết bao nhiêu lần, lại còn xuất hiện vào thời điểm trái cây tuyệt đối không thể tìm thấy. Lăng Xuyên và Triệu Mặc đều nhận ra khác thường, chỉ là vẫn thủy chung không hé răng hỏi nửa lời.
Lâm Hàm có bí mật của riêng cậu ấy, nếu cậu đã không nói, chắc chắn là có bất đắc dĩ riêng, bọn hắn sẽ không tự tiện đi hỏi. Huống hồ, cậu ưu tú như vậy, lại còn sở hữu dị năng và tài luyện đan dược vượt trội. Vậy thì hiện tại, cho dù cậu có lấy ra thứ gì kì lạ hơn nữa thì bọn hắn cũng sẽ không quá bất ngờ.
....
Trời sập tối, Lâm Vĩnh Kỳ và Mục Diệc Thần mới trở về căn cứ, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775336/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.