Hôm nay bọn họ tìm đến tận khi trời sụp tối mới trở về. Chỉ là Lăng Xuyên tìm không thấy, trở về căn cứ thì hay tin, Mẫn Huyền mất tích bấy lâu nay lại đột ngột trở về rồi.
Lâm Hàm vừa bước vào hầm trú đã thấy mẹ Lâm đang chăm sóc cho Mẫn Huyền một thân đầy thương tích đang nằm ở giường bên cạnh Triệu Mặc.
Sắc mặt cậu ta tái nhợt, tay chân chỗ thì bầm tím, chỗ thì trầy xước. Nhìn chung thì là thương tích đầy mình, thế nhưng chung quy không có vết thương chí mạng nào, xem ra vẫn còn ổn lắm. Nếu so ra, cậu ta còn có da có thịt hơn cả Triệu Mặc.
Mẹ Lâm vừa thấy cậu vào đã vẫy tay liên tục, bảo cậu lại xem xem Mẫn Huyền bị thương có nặng hay không. Lâm Hàm cũng không từ chối, tiến đến bắt mạch cho cậu ta.
"Mạch đập có hơi yếu, nhưng mà chỉ cần bồi bổ tốt một chút thì sẽ ổn ngay thôi. Ngoài ra cũng không có thương tích gì nghiêm trọng. Quân y đã băng bó kĩ càng cho cậu ta rồi, chắc sẽ không nhiễm trùng đâu, mẹ không cần quá lo lắng!".
Lâm Hàm buông tay, nói mấy câu an ủi mẹ Lâm rồi quay sang chăm sóc cho Triệu Mặc.
Mẹ Lâm nghe vậy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đứa nhỏ này là người ta gửi nhờ ở nhà bà, tuy rằng hiện tại thời thế loạn lạc, cũng không biết ba mẹ Mẫn Huyền còn sống hay đã chết. Thế nhưng bà đã đáp ứng chăm sóc tốt cho cậu thì vẫn sẽ chăm cho đến cùng.
Khi Trùng tộc đến, bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775328/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.