Mẹ Lâm hai mắt mở to, dường như là không thể tin vào mắt mình vậy. Bà đang nhìn thấy cái gì? Bà thế mà lại nhìn thấy hai đứa con trai của bà đang ôm hôn nhau?!!!.
Điều này giống như đã vượt ngoài phạm vi khả năng mà mẹ Lâm có thể tiếp nhận. Trong lòng bà không ngừng dâng lên đủ loại cảm xúc, có giật mình, có không thể tin, có không thể chấp nhận nổi.
Mẹ Lâm hai chân run rẫy, phải chống tay lên tường mới miễn cưỡng ổn định được thân thể. Bà nhìn hai người họ một lần nữa, sau đó thất thần mà lặng lẽ rời đi.
Bà cần thời gian để đối mặt với chuyện này, và càng cần thời gian để nghĩ biện pháp giải quyết nó.
Lâm Hàm và Lâm Vĩnh Kỳ sau một lúc nồng nhiệt cháy bỏng, rốt cục mới dứt ra nụ hôn sâu này. Lâm Hàm thở hồng hộc, dư quang khóe mắt nhìn về phía chỗ mẹ Lâm vừa rồi đang đứng, rơi vào trầm tư.
Hình như ban nãy, cậu cảm giác được có người đứng ở đây nhìn chằm chằm bọn họ. Chỉ là gáy cổ cậu bị Lâm Vĩnh Kỳ giữ chặt, cho nên hoàn toàn không nhìn ra đó là người nào. Cũng có thể là cậu cảm giác sai, nhưng trong lòng lại không khỏi dâng lên chút bồn chồn.
"Thất thần cái gì? Lời anh nói, tốt nhất em nên nhớ kĩ. Từ nay về sau, tuyệt đối không được nói với anh những lời đó nữa, nghe rõ chưa?!". Lâm Vĩnh Kỳ đem mặt Lâm Hàm xoay trở về, cúi đầu xuống đem chóp mũi chính mình cùng chóp mũi cậu cụng vào nhau.
Lâm Hàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775327/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.