Đợi đến khi phi hành khí của Lăng Xuyên cấp tốc tới được nơi, hắn vội vã bước xuống xe. Thế nhưng mùi máu tươi nồng nặc trong không khí khiến tim hắn không khỏi hẫng đi một nhịp.
Tim hắn bắt đầu đập gia tốc, chân run rẫy chạy vào bên trong. Cánh cửa gỗ nặng nề, kẽo kẹt mở ra, hình ảnh trước mắt khiến hắn không khỏi sững sờ.
....
Quay lại cách đây ít phút, thời điểm khi mà Lâm Hàm vừa mới bị tạt nước lạnh cho tỉnh lại.
"Tôi nhớ rõ, bản thân chưa từng đắc tội với cô. Hai chúng ta trước giờ cũng không thù không oán, vì cái gì lại bắt tôi đến đây?!".
Lâm Hàm mặt hiện vẻ lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt Lăng Cẩm hỏi.
Lăng Cẩm thản nhiên nhìn vào mắt cậu, rút trong bao thuốc ra một điếu thuốc lá, châm lửa, chậm rãi hút vào nhả khói ra.
"Không thù không oán? Phải, đối với mày thì là vậy. Nhưng mà đối với tao thì khác, mày cướp mất người của tao, nói xem chúng ta có thù oán hay không?!".
Lăng Cẩm khom người xuống, trong miệng ngậm khói thuốc, hướng mặt của Lâm Hàm phả lên.
"Ý cô nói là Lăng Xuyên sao? Nhưng anh ấy là anh trai của cô mà?!". Lâm Hàm tránh né khói thuốc, nghe cô ta nói vậy liền không khỏi biến sắc, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, rốt cục hiểu rõ vấn đề.
"Anh trai? Anh trai thì đã sao chứ? Chỉ cần là thứ tao muốn, thì dù cho có là cái gì đi chăng nữa, tao vẫn sẽ có cho bằng được!". Lăng Cẩm hét vào mặt Lâm Hàm, môi nhếch lên cười gằn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775289/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.