Lượt tiếp theo là của Hứa Thiên, kết quả cũng không khác so với Tịch Thuần là bao, cũng đều bị quân y khiêng đi ra ngoài.
Còn số các Omega còn lại, tuy là không tới nổi phải bị khiêng đi. Nhưng thương tích là điều không thể tránh khỏi. Tгu?ệ? cop ?ừ ?гa?g ﹎ T R U ? T R U Y Ệ N.VN ﹎
Số lượng được thông qua ít đến đáng thương. Trong một lớp ba mươi người, ấy vậy mà hai mươi chín người đi vào rồi. Thế nhưng chỉ có sáu người là tạm được thông qua.
Mục Diệc Thần sắc mặt trầm xuống. Nhìn đi, đây là kết quả của việc lười biếng, chỉ biết đổ lỗi cho thân phận và hoàn cảnh đưa đẩy.
Người cuối cùng là Mẫn Huyền, áp lực có vẻ rất lớn. Tuy nhiên, nhớ tới hình ảnh của Lâm Hàm vừa rồi, cậu ta rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Lúc đi ngang qua Lâm Hàm, cậu ta một lần nữa nhìn cậu thật sâu một cái. Lâm Hàm thấy thế cũng cho cậu ta một ánh mắt khích lệ, sau đó đổi lại là nột nụ cười tươi hơn cả gió xuân của Mẫn Huyền.
Mẫn Huyền trên thực chất vẫn luôn rất cố gắng, dị năng và thể năng cũng khá tốt. Tuy ban đầu vừa mới tiếp xúc với trọng lực khác lạ, cậu có hơi chật vật một chút. Nhưng suy cho cùng vẫn được thuận lợi thông qua.
Sau khi bước ra từ phòng trọng lực, Mẫn Huyền tuy bị chút trầy xước nhưng tinh thần phấn chấn hẳn ra. Cậu hớn hở chạy về phía Lâm Hàm đang đứng, chen vào đứng ngay bên cạnh cậu.
Lâm Hàm cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775251/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.