"Không sao gì chứ? Chảy máu nhiều như vậy! Mà, tại sao cậu phải giấu. Cải biểu cảm này, có phải là ai đó đã bắt nạt cậu rồi không?".
Hứa Thiên tự cho là bản thân hiểu rõ Tịch Thuần nhất, vì vậy quan sát cậu ta một hồi liền chộp lấy cánh tay cậu ta. Vừa bôi thuốc vừa không ngừng dò hỏi.
"Cậu...đa nghi quá rồi đó. Với cả, tớ chỉ bị thương nhẹ mà thôi!". Tịch Thuần vội vàng xua tay, nhưng mà càng làm như vậy, Hứa Thiên lại càng nghi ngờ hơn.
"Có phải là do cái tên Lâm Hàm ban sáng làm không?!". Hứa Thiên nheo mắt, đánh giá biểu cảm trên mặt Tịch Thuần.
Mắt thấy khi nhắc đến tên người đó, sắc mặt cậu ta khẽ biến, Hứa Thiên liền chắc chắn với suy đoán của mình. Đồng thời, lòng hận thù đối với Lâm Hàm ngày một tăng cao.
"Không...không phải mà!". Tịch Thuần bày ra biểu cảm giống như sắp khóc, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy. Thế nhưng thực ra trong lòng đã không ngừng cười thầm, thậm chí mắng Hứa Thiên là một tên não phẳng ngu ngốc.
Hừ, đúng là cái đồ dễ tin người, cậu chỉ mới diễn có một chút, cậu ta liền đã tin răm rắp. Nếu không phải gia cảnh cậu ta giàu có, thì còn khuya Tịch Thuần này mới làm 'bạn' với giống loài ngu si đần độn như vậy.
....
Cuộc sống chung phòng của Lâm Hàm và Mục Diệc Thần trôi qua cũng dần đi vào quỹ đạo. Tuy không có nói chuyện qua lại với nhau nhiều, một ngày thậm chí còn không nói quá ba câu.
Nhưng là, dù sao cũng vẫn không còn cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775246/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.