Tịch Thuần nói cảm ơn với hắn lần nữa, hỏi thăm nhau đôi ba câu, sau đó định rời đi thì nhìn thấy bóng dáng Lâm Hàm đang từ ngã rẽ bước tới gần.
Trong đôi con ngươi lóe qua áng sáng lạnh, Tịch Thuần vờ như trượt chân mà ngã nhào vào lòng Triệu Mặc. Đến khi Lâm Hàm đi tới, vừa vặn thu vào mắt tình cảnh hai người đang ôm nhau.
Lâm Hàm cũng không biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào nữa. Cậu tin tưởng Triệu Mặc, nhưng dù vậy. Khi nhìn thấy người đàn ông của mình tiếp xúc thân mật với người khác, lửa giận vẫn là đè nén không nổi.
Chỉ là, cậu cũng đã rất nhanh bình tĩnh trở lại. Hai tay đút túi quần, vẻ mặt bình thản, thong thả bước tới trước mặt hai người bọn họ.
Triệu Mặc sau khi bất ngờ bị Tịch Thuần ôm lấy, thế nhưng hắn cũng rất nhanh đã đẩy cậu ta ra.
"Cậu sao vậy?". Triệu Mặc khó hiểu nhìn Tịch Thuần, sau đó dư quang ánh mắt liền bắt gặp bóng dáng của Lâm Hàm.
"Xin...xin lỗi. Chân tôi...chân hình như bị bong gân rồi, cho nên đi không vững được!". Tịch Thuần vội xua tay xin lỗi, sau đó vì sợ hắn nghi ngờ nên dịch ra, duy trì một khoảng cách nhất định với Triệu Mặc.
"Em huấn luyện xong rồi sao, có mệt lắm hay không?!". Từ lúc nhìn thấy Lâm Hàm, sự chú ý của Triệu Mặc đã không còn đặt ở chỗ Tịch Thuần nữa.
Hắn cũng không rõ Tịch Thuần vừa nói cái gì, chỉ lo thay Lâm Hàm lau lau mồ hôi trên trán, đưa nước khoáng còn vặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775245/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.