Lâm Hàm tu luyện linh lực và củng cố dị năng đến tận khi Mục Diệc Thần trở về mà vẫn chưa chịu dừng lại.
Mục Diệc Thần thấy cậu ngồi im trên giường không động đậy, còn tưởng là cậu bị cái gì. Nhưng khi cảm nhận được lực lượng vô hình đang bao bọc lấy cậu, hắn cũng không định kêu cậu dậy nữa.
Nhìn lên đồng hồ, giờ này cũng đã là sáu giờ tối. Mục Diệc Thần đặt đồ ăn còn nóng hôi hổi lên trên bàn, sau đó lại vào nhà vệ sinh tắm rửa một chút.
Lâm Hàm đang tu luyện lại bị mùi đồ ăn làm phân tâm. Hai mắt mở ra, cậu nhìn căn phòng đã được bật đèn sáng trưng, trong phòng tắm còn vang lên tiếng nước rào rào.
Đánh mắt nhìn lên phần thức ăn để trên bàn đang không ngừng bốc ra hương vị khiêu gợi, cậu không khỏi nuốt nước bọt hai cái.
Lâm Hàm còn đang định ăn vụn một miếng thì lúc này, cửa phòng tắm lại bất chợt mở ra.
Mục Diệc Thần một thân áo choàng tắm màu đen, mái tóc vì mới gội xong mà rũ rượi nước. Cả người đều bốc lên hơi thở mát lạnh, và một mùi hương tươi mát đặc biệt thuộc về riêng hắn.
Lâm Hàm lúc này vội rụt tay lại, phóng nhanh lên giường làm lại tư thế ngồi khoanh chân như cũ. Điều chỉnh nét mặt và hô hấp cho thực tự nhiên, vờ như bản thân chưa hề bước xuống giường.
Mục Diệc Thần đem khăn tắm vò loạn trên đầu, mái tóc ướt đẫm bị hắn dùng tay vuốt ngược ra sau, phô bày hoàn toàn ra góc mặt cùng cái trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tro-thanh-omega/775242/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.