Gần đến công hội Requiem, chiếc xe dừng lại ở một con hẻm vắng vẻ. Tôi mở cửa xe và nhìn lại Ha Tae-heon đang ngồi trên ghế lái.
"Tôi sẽ đi trước nhé."
"Han Yi-gyeol."
Trong suốt chuyến đi Ha Tae-heon không nói một lời nào, anh đến giờ mới mở lời khi tôi bước ra khỏi xe.
"Miễn là không ở trong cổng, tôi lúc nào cũng sẽ trả lời điện thoại của cậu, nên là nếu có bất cứ điều gì, hãy gọi cho tôi."
Tôi thoáng chút do dự trước lời nói bất ngờ này.
"....Được thôi."
Tôi đã tưởng là anh đang giận tôi, nhưng có lẽ là anh hiểu tôi hơn chút rồi ha.
Tôi thấy yên tâm được phần nào khi nghe được những lời ấy. Tôi mỉm cười với Ha Tae-heon gạt đi nỗi lo lắng của mình.
"Tôi hiểu. Ha Tae-heon- ssi, hãy tự chăm sóc bản thân mình nhé."
Ha Tae-heon nhìn tôi cười một lúc rồi ngay lập tức khởi động xe. Tôi kích hoạt năng lực của mình để bay lên cao, bỏ lại phía sau chiếc sedan màu đen đang phóng đi. Tôi về có hơi muộn, nhưng vẫn còn khá sớm.
Kim Woo-jin sẽ đến sau 11 giờ, nên tôi vẫn còn dư ra hai giờ đồng hồ nữa.
Bay thẳng đến tầng 23, tôi mở cửa sổ và đi vào trong.
"Phù."
Tôi ngồi trên bệ cửa sổ để tháo dây giày khi một làn gió xuân thổi vào bên trong— nhưng rồi cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở toang. Tôi ngạc nhiên nhìn lên và thấy Kim Woo-jin với gương mặt lạnh lùng đang đứng đó.
"...."
"...."
Tôi ngơ ngác nhìn Kim Woo-jin khi đang cầm dây giày, không kịp ngậm cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tai-sinh-the-nay/383152/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.