Sáng hôm sau, Kim Woo-jin và Min Ah-rin đã đến thăm tôi ngay khi lệnh cấm thăm bệnh được dỡ bỏ. Tôi đang ăn hộp cơm trưa thượng hạng mà nhân viên của Cheon Sa-yeon mang cho bữa sáng, tôi chào họ với một miếng xúc xích trong miệng.
"Xin chào."
"Yi-gyeol-ssi.... haa."
"Ha...."
Min Ah-rin và Kim Woo-jin lần lượt thở dài khi tôi nhàn nhã vẫy tay với họ. Sao mới sáng sớm mà bọn họ đã vậy rồi?
Khi tôi thẫn thờ nhìn cô, Min Ah-rin buồn bã nói.
"Yi-gyeol- ssi, sao cậu vẫn có thể ăn được hay vậy?"
"À... Xin lỗi. Tôi sẽ dọn ngay."
Đúng thật là hơi bất lịch sự khi có khách ghé thăm mà bạn vẫn ngồi ăn được. Lúc tôi định dọn dẹp lại, Min Ah-rin liền giật mình nắm lấy cánh tay tôi.
"Không, đấy chỉ là đùa thôi. Cậu ăn đi."
"Nhưng mà...."
"Woo-jin- ssi và tôi đã ăn với nhau rồi. Vậy nên cứ ăn đi nhé."
"Vậy à?"
Thế là hai người đã thân thiết với nhau như vậy rồi à? Khi tôi ngẩn ngơ nhìn Kim Woo-jin cậu ta tránh ánh mắt tôi rồi gật đầu.
Nếu là vậy thì.... Tôi liền đặt hộp cơm xuống và cầm thìa lên.
"Ăn chậm thôi. Dù sao thì tôi cũng có chuyện cần nói."
Kim Woo-jin đến gần, lấy đũa gắp một ít đồ ăn kèm lên thìa cơm của tôi. Gì đây? Cậu không cần làm vậy đâu— Tay tôi không có bị thương.
"Tôi ổn. Ngồi xuống đi, Kim Woo-jin."
"Sau khi cậu ăn xong."
Dù cho tôi có hơi đẩy cậu ta vì nó có chút nặng nề, nhưng vẫn chẳng xê dịch gì. Thực tế, cơ thể của Kim Woo-jin rắn chắc hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-tai-sinh-the-nay/383142/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.