Sau khi ăn trưa xong thì Lý Nhược Hy vẫn chưa tha cho anh, cô chỉ cho anh nghỉ ngơi khoảng ba mươi phút rồi lại tiếp tục cuộc thử thách. Mộ Dung Hãn lẽo đẽo theo cô lên tận đỉnh đồi thông, vì con đường vừa nhỏ lại đầy đất sỏi nên từng bước chân của ảnh đế có vẻ như rất nặng nề.
- Nhược Hy, cô đợi tôi một lát được không? Tôi không… không leo nổi nữa rồi.
Mộ Dung Hãn chống tay xuống đầu gối của mình rồi thở gấp vì bị mất quá nhiều sức. Còn Lý Nhược Hy thì vẫn thoăn thoắt đi lên, đối với cô leo lên đồi núi là một chuyện rất đơn giản nên cô cứ thế mà đi lên.
- Mộ ảnh đế, anh yếu thật đất, nhấc cái chân lên và đi đi, không thì lát nữa anh sẽ bị tôi bỏ lại phía sau đấy.
Mộ Dung Hãn vừa mới thở dài được một hơi thì lại phải leo theo Lý Nhược Hy vì cô ấy đã đi trước mà chẳng chờ đợi anh.
Mãi sau thì bọn họ cũng tới nơi, ở đây có một mảnh đất phẳng trên đồi trống, những cây thông được trồng theo hàng dài và theo từng bậc một. Bọn họ tùy tiện lựa chọn một chỗ rộng đầy cỏ rồi ngồi xuống. Lý Nhược Hy vẫy vẫy anh lại gần mình:
- Mộ Dung Hãn, anh mau ngồi xuống đây đi.
Mộ Dung Hãn ngoan ngoãn lại chỗ gần mà ngồi xuống, khi đó anh mới nhìn xuống phía dưới, ánh mắt của anh như sáng lên:
- Oa, chỗ này đẹp thật đấy.
Ở trên cao, hai người họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-noi-chong-toi-la-anh-de-dau/2709586/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.