Trong bệnh viện thành phố, bọn họ đã đợi bác sĩ khám và đưa ra kết quả suốt hàng tiếng đồng hồ. Mộ Dung Hãn vẫn đang ngồi chờ cùng với Lý Nhược Hy, anh ngồi bên cạnh cô, an ủi cô như một người nhà.
- Nhược Hy, cô không cần lo lắng quá đâu, bà ngoại là một người mạnh mẽ mà.
Bây giờ Lý Nhược Hy cố gắng kiềm chế để mình không khóc vì cô biết cô chỉ có một mình, nếu như cô không khỏe mạnh, tinh thần không vững thì ai sẽ là người hậu thuẫn cho bà ngoại đây.
Cô đã gọi cậu mợ từ lúc họ đang đi trên xe cấp cứu nhưng dường như họ không quan tâm, thậm chí còn nói phải làm việc xong được thì mới tới.
Cô còn nhớ lúc đó, cậu đã nói:
- Hôm nay ta vẫn còn lịch diễn, vì mày xin nghỉ nên giờ công việc bừa bộn, khi nào rảnh thì ta đến. Chắc bà ấy chỉ bị huyết áp bình thường thôi.
Lý Nhược Hy nghe thấy như vậy thì cô chỉ hận mình không thể đến tận nơi mà kéo cậu ấy đến tạ tội trước mặt bà ngoại mình. Bàn tay của cô nắm chặt điện thoại sau đó thì cúp máy hẳn mà không thèm nói thêm câu nào với Lý Hải.
Bây giờ, cô đang nghĩ lại thì lại càng cảm thấy họ quá đáng, bất hiếu với bà của mình. Vì thế, từ giờ cô sẽ không bao giờ muốn họ có liên quan gì tới hai bà cháu cô nữa.
***
Lúc này, bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu để thông báo cho gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-noi-chong-toi-la-anh-de-dau/2709579/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.