Sau khi Mộ Dung Hãn nói chuyện với bà nội xong thì anh đi mua nước ngọt đóng lon ở rồi đến chỗ của Lý Nhược Hy. Khi nhìn cô ấy vẫn u sầu thì anh cũng không muốn làm phiền cô. Nhưng dù sao bọn họ cũng đã chấp nhận hôn sự này thì ít nhất anh cũng nên cho cô ấy một chút mặt mũi. Sau một hồi suy nghĩ, Mộ Dung Hãn quyết định mở đầu chuyện:
- Nhược Hy, cô uống chút nước đi.
Lý Nhược Hy để ý tới lon nước chanh, cô bỗng nhớ lại hồi nhỏ, mỗi lần cô ốm thì bà ngoại lại đi pha một cốc nước chanh cho cô. Nước mắt của Lý Nhược Hy bỗng trào chực mà đòi rơi khỏi mắt. Có lẽ một con người mạnh mẽ như cô ấy không hề sợ những chuyện khó khăn nặng nề nhưng lại dễ dàng xúc động trước những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.
Mộ Dung Hãn vẫn rất kiên nhẫn, anh đưa lon nước đó tới tận tay cô rồi nói:
- Phấn chấn lên nào.
Lý Nhược Hy cố tình ngửa mặt lên cao để tránh rơi nước mắt, sau một vài giây bình tĩnh lại thì cô mới bật nắp rồi uống một ngụm.
- Cảm ơn anh.
Mộ Dung Hãn nghe thấy vậy thì liền đáp:
- Không có gì.
Mộ Dung Hãn vô cùng cảm thông với cô, cô ấy là một người cháu hiếu thảo, lại mạnh mẽ nhưng cho dù cô ấy có cố tỏ ra mình mạnh mẽ cỡ nào thì cũng chỉ là một người con gái yếu đuối mà thôi.
Cuộc nói chuyện giữa họ cứ thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-noi-chong-toi-la-anh-de-dau/2709576/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.