Tối muộn ở thành phố rất đẹp nhưng không đẹp bằng Lý Nhược Hy trong mắt của Mộ Dung Hãn. Anh tỉ mỉ lau người cho cô, đợi cô tỉnh dậy.
Lý Nhược Hy khẽ nhúc nhích người, Mộ Dung Hãn mừng rỡ mà gọi tên cô:
- Nhược Hy, em thấy thế nào rồi?
Lý Nhược Hy chống tay ngồi dậy, tay chân đều tê dại. Cô nhìn xung quanh nhưng trước mắt đều mờ mịt, cô tập trung nhìn anh, hốt hoảng gọi:
- Dung Hãn, anh có sao không? Hay là chúng ta đã xuống địa phủ cùng nhau rồi?
Mộ Dung Hãn cũng hùa theo cô:
- Đúng vậy, mãi em mới tỉnh dậy, nhanh lên chúng ta còn phải gặp Diêm Vương.
Lý Nhược Hy ngờ vực, cô nhìn xung quanh sau đó nhìn chính mình, thì ra cô đang ở bệnh viện. Nhưng nếu vậy thì Mộ Dung Hãn cũng phải cấp cứu hoặc gì đó chứ, anh ấy bị rắn cắn cơ mà.
Mộ Dung Hãn quan tâm hỏi cô:
- Em thấy đau ở đâu à?
Lý Nhược Hy lắc đầu, cô hỏi anh:
- Anh lừa em đúng không?
Mộ Dung Hãn đành nói ra sự thật cho cô nghe, anh cũng kể tường tận kế hoạch của mình đã dàn dựng như thế nào.
Lý Nhược Hy thật sự giận dỗi, cô nhất quyết không nghe anh, lập tức dứt dây truyền nước đòi xuống giường.
Mộ Dung Hãn kéo cô lại rồi nói:
- Nhược Hy, cả hai mẹ con em đều có thể sống sót nếu chúng ta chữa trị theo đúng pháp liệu. Em chỉ cần dưỡng sức khoẻ, sau khi phẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-muon-noi-chong-toi-la-anh-de-dau/2709265/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.