Nhan Vận nhớ tới một sự kiện, một sự kiện khắc sâu trong tâm trí cô.
Hồi cô vừa mới lên đại học, còn chưa ấp ủ giấc mơ cao xa như câu được ông chồng rùa vàng. Có đàn anh lớn hơn một khoá hẹn cô đi chơi, khi đó cô chỉ đơn thuần ham hố sắc đẹp, đương nhiên sẽ đồng ý. Đàn anh dẫn cô đến quán ăn nhỏ giá rẻ, nếu là sau khi cô đi làm, cô sẽ kéo ngay kẻ đưa cô tới quán ăn kiểu này vào sổ đen. Nhưng hồi đó cô mới vào đại học, chưa thực tế như bây giờ, một bữa cơm ăn khá vui vẻ, dù sao so với cơm căng tin hương vị hấp dẫn hơn nhiều.
Mãi cho tới tận bây giờ Nhan Vận vẫn nhớ như in, ngày đó mặt trời cao vời vợi, ánh nắng chói chang, nhiệt độ bên ngoài tối thiểu cũng phải rơi vào tầm 37-38 độ.
Cô tưởng rằng đàn anh sẽ đưa cô đi xem phim, hồi đó giá vé xem phim cũng chỉ có chín đồng chín. Nhưng không, cô mơ đẹp quá mà, đàn anh trực tiếp kéo cô cưỡi xe đạp, nói cho oai là đi hóng gió.
Đại khái do đàn anh thật sự không có kinh nghiệm yêu đương gì, anh ta không để ý cô đi giày da nhỏ, không để ý cô mặc váy liền thân, kiên quyết dứt khoát muốn cưỡi xe đạp, nói như vậy tốt cho cơ thể.
Hồi đó da mặt Nhan Vận rất mỏng, không có mặt mũi uyển chuyển từ chối, dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt cô cùng đàn anh "lãng mạn" này cưỡi xe đạp một tiếng đồng hồ. Phơi đen một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-khong-lam-nu-chinh/1476779/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.